Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 481. Ăn vạ 2

Chương 481. Ăn vạ 2
Chương 481: Ăn vạ 2
Điều này khiến ông lớn như Từ Hồng Vĩ thật không có từ gì để miêu tả.
Có điều, ngon thì ngon thật đấy, kỹ năng nấu nướng của Giang Phong thật khiến nhà người ta phải dỗ dành trẻ nhỏ.
Nhất là khi Giang Phong chế biến món thịt lợn nấu hai lần, hương vị ấy khiến cả tầng dưới đều cảm nhận thấy, khiến những đứa nhóc nhà người ta phải nháo nhác cả lên.
Từ Hồng Vĩ càng nghĩ càng mừng, gọi: “Ăn cơm thôi!”
Người một nhà ngồi quây quần bên nhau, đại khái là do ngủ được một giấc, cho nên tinh thần của bà Từ tốt hơn nhiều. Còn phía Từ Toa, cũng vì khóc rưng rức trong mơ mà mắt sưng húp. Chẳng qua tinh thần cô thì có vẻ tốt hơn, vừa vào bàn ăn đã gắp món thịt lợn nấu chín hai lần.
Giang Phong giải thích: “Thực ra cháu cũng có thể nấu món thịt kho tàu, nhưng ngồi xe lâu như vậy, cháu sợ mọi người sẽ cảm thấy ngấy. Vậy nên cháu làm món thịt lợn nấu chín hai lần này, xem xem hương vị thế nào.”
Ngấy ư?
Không hề.
Có điều món thịt lợn nấu chín hai lần này cũng thật ngon. Thịt lợn nấu chín hai lần có vị cay, ăn vào đặc biệt dậy mùi hương.
Từ Toa từ nhỏ vốn không thiếu thốn gì, nhưng lúc này vẫn ăn ngấu ăn nghiến: “Ôi, ngon thật đó!”
Đừng nói là chỉ có mình Từ Toa, cả những người đàn ông khác trong nhà cũng không thể kìm lại trước sự hấp dẫn của món thịt. Ở thời đại này, làm gì có ai không thích thịt cơ chứ.
Nhà bọn họ vui vẻ ăn cơm, nhà bên ngoài chưa chắc đã thế. Vợ của ông Chu ở nhà đối diện kia, sắc mặt đen như mực, vô cùng khó chịu. Nhưng dù sắc mặt bà ta có vẻ khó coi như vậy, thằng con nhà bà ta cũng chẳng nhìn ra sự bất thường đó dù chỉ một chút. Thậm chí thằng nhóc còn khóc lăn lộn dưới nền nhà, miệng không ngừng kêu la: “Con muốn ăn thịt, con chỉ muốn ăn thịt thôi.”
Khương Hồng - vợ ông Chu hậm hực: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, con là quỷ chết đói đầu thai à? Ăn cái gì mà ăn, con không nhìn xem nhà mình như thế nào, có thể so bì với nhà khác được hay sao?”
Giọng điệu bà ta hoàn toàn không cam lòng, nhưng đứa trẻ nhà bà ta không màng đến điều đó chút nào, tiểu bá vương với điệu bộ nếu không cho ăn thịt thì sẽ không ngừng khóc, gào lên: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt cơ!”
Có thể nói, quan hệ giữa Khương Hồng và nhà họ Từ ở đối diện cũng không được tốt cho lắm.
Bà ta luôn so bì với Từ Tú nhà họ Từ kia, bà ta cho rằng bản thân mình tốt nghiệp trung học, có năng lực hơn Từ Tú nhiều, nhưng ở trong bộ đội Từ Tú lại biểu hiện giỏi giang. Mặc dù bà ta chỉ là người nhà của quân nhân, thế nhưng không phải cũng là người bên này ư? Những người kia lại không coi bà ta là người một nhà.
Từ Tú đã chết rồi, bà ta cảm thấy ông trời thật có mắt, khiến cuộc đời bà ta lên hương n lần.
Nhân lúc Từ Hồng Vĩ còn độc thân, bà ta cũng đã toan tính cả rồi, giới thiệu em họ mình cho Từ Hồng Vĩ. Khiến con tiện nhân Từ Toa cao ngạo đó nếm mùi lợi hại khi rơi vào tay mẹ kế. Nhưng ai mà ngờ được Từ Hồng Vĩ và chồng bà ta lại cạnh tranh nhau chức vị liên trưởng cơ chứ.
Vậy đương nhiên phải hạ bệ Từ Hồng Vĩ, bà ta nhanh chóng xúi giục mấy bà thím giúp đỡ, làm xấu đi danh tiếng của Từ Hồng Vĩ, nếu như vậy thì chẳng phải chồng bà ta sẽ dễ dàng thăng tiến hơn sao?
Nhưng không thể lường trước được, mọi chuyện đều vượt ngoài dự liệu, Từ Toa thế mà làm náo loạn.
Bà ta vốn dĩ cho rằng giải quyết được Từ Toa cũng là một chuyện tốt. Nhưng càng không ngờ được, cả vị trí liên trưởng cũng rơi vào tay Từ Hồng Vĩ luôn. Mấy năm nay, Từ Hồng Vĩ càng ngày càng thăng tiến, thậm chí là vượt qua cả anh rể của bà ta.
Cũng vì chuyện đó mà cho đến tận bây giờ, anh rể vẫn cứ mãi oan trách họ, cảm thấy vì họ, dẫn đến việc bản thân không thể thăng chức, khiến cho bản thân bị dính một thân tanh, còn bị Từ Hồng Vĩ ghi hận. Mặc dù họ không có chứng cứ gì, nhưng bị áp chế nhiều năm như thế không được lên chức, trên lý lịch bởi vì rất nhiều chuyện làm không thể viên mãn mà rất khó coi, điều này càng khiến bọn họ không cam lòng.
Chị cả bên chồng – Chu Kỳ hai năm nay cũng không đến nhà bà ta nữa.
Về phần Từ Hồng Vĩ, ông đã lên đến chức đoàn trưởng rồi mà vẫn không chuyển đi, cứ ở đây mãi. Mỗi lần nhìn thấy Từ Toa gửi đồ về, bà ta chỉ biết cắn răng nghiến lợi. Những năm nay, trong lòng bà ta chỉ có nỗi oán hận.
“Khóc với lóc cái gì, mày là quỷ chết đói đầu thai ư! Cả ngày chỉ biết mỗi ăn thôi, người ta sẵn lòng cho mày sao, mày đi xin đi?”
Khương Hồng ác ý nói, bà ta không tin, trẻ con đến đòi, nhà đó sẽ không biết xấu hổ mà không cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận