Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 597. Tiệc tất niên 1

Chương 597. Tiệc tất niên 1
Chương 597: Tiệc tất niên 1
Mấy cô gái mặc bộ váy hồng giống nhau lên sân khấu, người nào cũng hơi khẩn trương, nhưng rất nhanh, cùng với nền nhạc vang lên, bọn họ cũng bắt đầu hát.
Mộc Mộc kêu “ôi không ôi không” không ngừng, Thủy Thủy ở bên cạnh dựa lên người mẹ, bàn tay nhỏ ấn vào đầu gối mẹ, gõ nhịp theo.
Bây giờ ti vi chính là vật tư hiếm có, mọi người rất ít xem ti vi, mà cho dù có tivi, thì hiện tại cũng không có hội liên hoan tết xuân. Cho nên hình thức biểu diễn đơn giản này, đã khiến các công nhân xem mà say như điếu đổ.
Ngay cả bản thân Từ Toa cũng cảm thấy rất thú vị.
Dù sao, cũng đã bao nhiêu năm rồi cô chưa từng thấy loại buổi diễn lớn này, còn nữa, quả nhiên xem người khác biểu diễn vẫn thú vị hơn ngắm sao. Chẳng trách rất nhiều xí nghiệp đều thích họp hàng năm và xây dựng đội ngũ.
Bạn nghĩ xem, một người ngày thường nhát gan sợ phiền phức, đột nhiên bắt đầu ca hát tự nhiên, một em gái vốn đáng yêu đột nhiên hát lên bài tình ca dịu dàng ý nghĩa. Sự trái ngược này thú vị biết bao. Hơn nữa, câu nói không có người phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười, thật sự được thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn vào lúc này.
Bởi vì lên sân khấu, Từ Toa còn đặc biệt sắp xếp cho Lâm San biết trang điểm nhất ở trong văn phòng trang điểm cho người lên sân khấu. Thấy không, mọi người đột nhiên phát hiện ra, cô gái nhỏ thanh tú bình thường không có gì kỳ quái bên cạnh mình, trang điểm vào thật sự ưa nhìn.
Liên tiếp biểu diễn năm tiết mục, người dẫn chương trình lại lên sân khấu. Lần này, dẫn chương trình nữ đã đổi một chiếc váy đuôi cá màu tím lên, lại đổi một chuỗi vòng cổ khác, khiến đôi mắt của mọi người không dời đi được.
Ngay cả loại đồng chí nữ thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến cái đẹp như Cổ Đại Mai, cũng cảm thán: “Chẳng trách vừa rồi cô ấy không lên sân khấu giới thiệu chương trình, hóa ra là biến mất đi thay quần áo.”
Cùng lúc nói chuyện, đôi mắt vẫn dán chặt lên bộ đồ.
Nữu Tể ở bên cạnh lại càng mang vẻ mặt ngây dại như đang nằm mơ: “Thật đẹp quá.”
Người dẫn chương trình: “Tiếp theo đây chính là thời khắc kích động lòng người nhất, chúng ta hãy cùng chào đón mà rút thăm trúng thưởng vòng thứ nhất của cuộc họp thường niên năm nay, mời giám đốc Từ của chúng ta.”
Từ Toa đứng dậy, hai đứa trẻ lập tức mỗi người ôm chặt một chân cô, Mộc Mộc kêu: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi.”
Thủy Thủy ở một bên cũng gật đầu.
Từ Toa: “Không được.”
Mộc Mộc mồm mép lanh lợi: “Được mà.”
Giang Phong duỗi tay kéo hai đứa trẻ lại, nói: “Các con ngoan đi.”
“Muốn đi muốn đi.”
Từ Toa thấy trong đôi mắt của đứa trẻ tràn đầy sao sáng, mới cười bảo: “Vậy được, các con đi cùng mẹ đi.”
Cô mỗi tay dắt một đứa trẻ, hai đứa nhỏ mặc áo thủy thủ nhỏ giống nhau, đáng yêu vô cùng. Hai đứa nhỏ được mẹ dẫn lên trời, cái ngực nhỏ ưỡn lên rất cao đầy kiêu ngạo.
Dẫn chương trình nữ: “Bé con thật đáng yêu.”
Cô ta không dám chậm trễ, mà nhanh chóng tiếp tục chương trình: “Tiếp theo sẽ do giám đốc Từ rút thăm phần thưởng giải ba lần này cho chúng ta, giải ba là phần thưởng có số lượng nhiều nhất, ba trăm người. Mọi người cũng phải lấy ra số của mình ra đi, cơ hội ở ngay trước mắt.”
Mọi người nhanh chóng lôi tờ giấy nhỏ màu hồng có số của mình ra, tràn đầy vẻ mong chờ trong mắt, đừng thấy nhà xưởng bọn họ trên dưới năm nghìn người, nhưng hôm nay cũng không đến đủ, chỉ chừng bốn nhìn rưỡi.
Tuy rằng hôm nay mới là một ngày cuối cùng của năm trước, nhưng bọn họ có thể xin nghỉ để rời đi từ trước.
Nhà xưởng bọn họ lớn như vậy, hiển nhiên cũng không hoàn toàn dựa vào người bản địa, mà còn có rất nhiều người từ nơi khác tới. Có những người sẽ không cam lòng bỏ qua số tiền này, nhưng cũng có người hết một năm là muốn áo gấm về quê. Tuy rằng tỷ lệ này không tính là cao, nhưng cũng có một vài người đi.
Còn có vài người có thể đi nhưng không đi, sau khi do dự thì cũng không đi trước nữa.
Họp thường niên có rút trúng thưởng, nếu bản thân không ở đây, vậy thì không có giá trị gì cả. Tuy rằng không phải người nào cũng có, nhưng… ai biết được chứ?
Có lẽ là xem may mắn đi.
Mọi người đều nín thở, nắm chặt số trong tay mình.
Ngay đúng lúc này, dẫn chương trình nam cũng bưng một cái hòm lên trên, Từ Toa mỉm cười, nói: “Ba trăm thật sự rất nhiều, tôi không thể rút từng cái được.”
Cô thò tay vào trong hòm nắm một cái, sau đó lôi ra.
Dẫn chương trình nữ lập tức tiến lên, mở ra rồi đọc: “Số 2245, số 58, số 439…”
Cô ta đọc từng tờ một, mà những người có mặt ở đó sau một lúc chấn động ngắn ngủi, cũng kêu a một tiếng chói tai: “Tôi trúng thưởng rồi!”
“A a a, tôi cũng trúng thưởng rồi…”
“Mẹ ơi, sao vận may của tôi lại tốt như vậy!”
“Hu hu hu hu, vậy mà tôi lại có thể trúng thưởng.”
Các loại tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên, Từ Toa nhìn mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận