Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 270. Lòng người

Chương 270. Lòng người
Chương 270: Lòng người
Mắt Từ Toa đỏ lên, nói: “Là tôi không tốt.”
Giang Phong thấy cô như vậy, đưa tay đẩy mớ tóc rối của cô: “Nói gì vậy? Không sao đâu! Tôi là bác sĩ tôi biết rõ, chỉ là vết thương nhỏ, xử lý một chút là xong.”
Vì Giang Phong bị thương, Từ Toa kiên quyết không để anh cõng nữa, cô kiên định: “Bà ơi, bà đỡ cháu đi, cháu không bị thương nặng. Giang Phong, anh mau trở về xử lý vết thương của mình trước đi.”
Giang Phong nhìn Từ Toa, không kiên trì nữa dứt khoát nói: “Được!”
Anh lập tức đi về hướng trạm xá, Phương Vệ Quốc gấp gáp muốn đuổi theo bị Từ Toa giữ lại, cô nghiêm túc lại trịnh trọng hỏi: “Mấy người kia có bị thương nặng không?”
Phương Vệ Quốc lắc đầu: “Chắc là không có, nhìn không giống bị thương nặng.”
Ông ta biết đại khái tình hình.
Từ Toa thở phào một hơi, nhanh chóng nói: “Nếu không bị thương nặng, vậy cứ để Giang Phong xử lý vết thương của mình trước.”
Phương Vệ Quốc ngẩn ra, khóe miệng giật giật. Từ Toa mặc kệ ông ta muốn nói gì, vô cùng nghiêm túc giải thích: “Không ai có quyền yêu cầu Giang Phong phải cống hiến hết mình. Nếu ai dám gây chuyện, cháu không để ý đi làm người xấu đâu!”
Phương Vệ Quốc trầm mặc một lát, rất nhanh nói: “Chú biết rồi.”
Ông ta nhanh chóng đuổi theo Giang Phong.
Bà Từ: “Từ Sơn, con qua bên đó xem, chỉ là bị thương nhẹ, mấy người đó không chết được, để cho Giang Phong xử lý vết thương của cậu ta trước.”
Từ Sơn: “Vâng!”
Từ Lập: “Cháu đi cùng chú.”
“Anh, em cũng đi!” Là Từ Lâm em trai Từ Lập.
Ba người cũng rất nhanh chạy theo, bà Từ dìu Từ Toa nói: “Mấy người cậu cháu qua bên đó rồi, cháu đừng lo lắng.”
Từ Toa “Vâng” một tiếng, khẽ nói: “Lúc động đất, chúng cháu đang ở trên núi, cháu bị trượt xuống vách núi.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Từ Toa, Từ Toa ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Là Giang Phong giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc túm được cháu, dùng dây thừng quấn quanh eo mình mượn lực cây cối kéo cháu lên.”
Từ Toa nói sơ lược nhưng cũng đủ khiến cho mọi người kinh hồn bạt vía.
Khuôn mặt xanh xao của bà Từ bị dọa đến trắng bệch, Cổ Đại Mai bên cạnh cũng phát run: “Thật quá nguy hiểm!”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy, cháu nói với anh ấy có thể buông tay ra nhưng anh ấy không làm thế.”
Từ Toa chỉ nói qua loa, xung quanh không chỉ có mấy người nhà họ Từ mà là một đám anh em con cháu họ Từ, tuy rằng không hiểu rõ tình cảnh lúc đó nhưng đều cảm khái: “Giang Phong này là người nhân nghĩa.”
“Con người của bác sĩ Tiểu Giang rất tốt.”
“Thôn chúng ta có cậu ấy, cho dù có bệnh tật gì cũng đỡ hơn nhiều.”
Bác cả Từ, chính là bác cả Từ Sơn, anh chồng của bà Từ nói: “Tuy rằng Giang Phong không được may mắn nhưng nhân phẩm vô cùng tốt. Cậu ta giúp đỡ Từ Toa như vậy, sau này bất kể lúc nào, người nhà họ Từ chúng ta không thể quên ân tình của người ta.”
Mọi người lần lượt gật đầu.
Đã nói ra như vậy rồi, cũng chỉ có thể lặng lẽ suy nghĩ mà thôi, mối quan hệ giữa Giang Phong và Từ Toa chỉ sợ không đơn giản!
Trong thôn này, còn chưa thấy đôi nam nữ trẻ nào cùng nhau lên núi đâu? Bọn họ ngược lại không tránh né chút nào.
Nhưng mà mặc kệ người xung quanh nói gì nghĩ gì, trong lòng Từ Toa bây giờ đều đang nghĩ về Giang Phong, không biết anh sao rồi.
Nói về Giang Phong, anh vừa về tới trạm xá thì nghe thấy tiếng mắng chửi: “Anh đó, một bác sĩ trong thôn không ở trạm xá chờ lệnh lại chạy khắp nơi làm gì hả? Đến lúc cần không thấy đâu, đúng là phế vật. Mau đến khám cho con trai tôi, thằng bé bị đá đập vào đầu!”
Chỉ trích từ đâu ập xuống, dường như đó là lỗi của Giang Phong.
Lại nhìn người bị thương là cậu trai trẻ gần 20, chỉ bị đập trúng không có chảy máu...
“Sao thế được, khám cho tôi trước!”
Còn giành nữa kìa.
“Phải khám cho con trai tôi trước, con tôi nó luôn kêu đau!” Người nói chuyện là bà Trần, con trai bà ta chính là Trần Nhị người bị rơi xuống bên trong nhà xí, cả người hôi thối bị khiêng đến trước cửa trạm xá.
Cũng chẳng phải không muốn vào trong, một là do cửa bị khóa.
Hai là, hiện tại mọi người cũng không dám vào, sợ lại có dư chấn bị chôn trong đó.
Trong thôn Thượng Tiền Tiến bọn họ cũng đã có mấy nhà bị sập.
“Khám cho tôi trước...”
“Nên khám cho tôi trước, đều tại anh không ở trạm xá làm chậm trễ thời gian...”
“Mẹ nó! Giang Phong thằng khốn này, mày làm chậm trễ việc chữa bệnh rồi...” Giọng bè xướng này là thím hai của Tiểu Lâm Châu.
Giang Phong nhìn những người này tranh giành kia, sắc mặt không đổi nhưng ánh mắt đã dần lạnh. Chẳng qua lúc này anh còn có thể cong môi nở nụ cười.
Phương Vệ Quốc vừa đến đã nghe được lời của bọn họ, tức đến tái mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận