Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 268. Bình an trở về

Chương 268. Bình an trở về
Chương 268: Bình an trở về
Từ Toa ngắt lời anh: “Có phải anh cảm thấy bên trong có châu báu nên muốn độc chiếm đúng không?”
Đương nhiên cô biết anh không phải thế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cô, dù sao ý đồ chính của cô là không để cho Giang Phong đi vào mà.
Giang Phong: “Cô đang khích tướng tôi à?”
Từ Toa: “Đừng đi.”
Từ Toa lo lắng bây giờ sẽ có dư chấn mà Giang Phong còn muốn đi vào. Giang Phong cũng lo lắng, Giang Phong cảm thấy vận khí của mình không tốt lắm, thật sự không dám dẫn Từ Toa đi vào sơn động thoạt nhìn nguy hiểm này.
Không hề muốn anh/cô đi!
Đây là suy nghĩ chung của hai người.
Giang Phong: “Tôi...”
Từ Toa: “Tôi...”
Hai người 'phụt' một tiếng bật cười, Từ Toa nói: “Nghe lời tôi, với tình huống bây giờ thì an phận một chút đi!”
Cô liếc anh, nói: “Bây giờ tạm thời anh dùng nhánh cây hay cái gì đó che trước cửa động đi, qua mấy ngày nữa không có dư chấn, chân tôi cũng ổn rồi thì chúng ta cùng đi! Lần này do tôi chủ quan, tuy tôi thấy mình đã chuẩn bị rất nhiều đồ vật, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn luống cuống, trở về tôi sẽ tự kiểm điểm, lần sau tôi sẽ không vô dụng như vậy nữa.”
Giang Phong: “Lần sau cô còn muốn đến nữa à?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô ngay thẳng nói: “Thật ra cũng không có gì đâu, anh đừng có luôn nghĩ do anh làm liên lụy đến người khác! Không phải vậy đâu.”
Giang Phong nhìn mặt Từ Toa, nói thật nhìn cô bây giờ không ổn lắm, cả người lôi thôi lếch thếch, mặt thì đầy đất, tóc như ổ gà, chỗ cổ tay bị anh bóp bây giờ đã thâm tím một mảng.
Về phần quần áo thì càng chật vật hơn, thậm chí còn bị lộ ra một chút áo lót.
Mặt anh đỏ lên một chút thấp giọng nói: “Cô chỉnh lại quần áo đi.”
Từ Toa: “Hả?”
Cúi đầu xuống thấy vẫn ổn mà, nhưng vẫn kéo kéo cổ áo, nói: “Được chưa?”
Giang Phong nghiêm túc gật đầu, anh nói: “Tôi cõng cô xuống núi.”
Từ Toa: “Vậy anh phải đồng ý với tôi không được đến một mình.”
Giang Phong mím môi.
Từ Toa ném đất lên người anh, nói: “Tôi thiếu kiến thức à?”
Giang Phong nhìn cô, hé miệng: “Được rồi.”
Tuy cảm thấy không an toàn, nhưng Từ Toa kiên trì, Giang Phong vẫn thỏa hiệp.
Anh nói: “Chờ cô khỏe rồi chúng ta sẽ cùng đi.”
Từ Toa nhẹ nhàng bật cười, nói: “Được, đến đỡ tôi đi.”
Giang Phong kiên quyết: “Không được, tôi cõng cô.”
Anh cõng Từ Toa lên, Từ Toa cúi đầu nhìn bộ dạng lôi thôi của anh, thật ra Giang Phong còn lôi thôi hơn cô nữa, dù sao trước gặp lợn rừng sau gặp động đất, anh còn cứu cô...
Hai người đi từng bước cùng nhau xuống núi, Từ Toa nhẹ giọng hỏi: “Tôi nhớ thứ lần trước tôi mang đến thuốc xịt Vân Nam à?”
Giang Phong gật đầu: “Có, chỗ tôi cũng có dầu hồng hoa.”
Từ Toa yên tâm, nói: “Vậy tôi sẽ ổn nhanh thôi.”
Dừng suy nghĩ lại... lập tức hỏi: “Anh thì sao?”
Vừa rồi anh cột dây thừng lên người, không biết bị siết thành cái gì rồi nữa.
“Trở về để tôi xem thử.”
Mặt Giang Phong lại đỏ, thấp giọng nói: “Cái đó thì không cần đâu.”
Từ Toa: “Tôi lo lắng mà, à không phải, vừa rồi anh sao vậy? Anh xấu hổ à?”
Hỏi xong, chính cô cũng thấy xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn cũng đỏ lên. Giang Phong 'haiz' một tiếng, cũng không biết nói gì nữa.
Từ Toa vốn đang xấu hổ, nhìn biểu hiện vừa rồi của anh thì càng xấu hổ hơn, cô úp vào bả vai Giang Phong, cảm thấy mặt mình muốn bốc khói, lúc này cô phải nói chút gì đó. Nói chút gì giờ?
Từ Toa che hai má, nói để phá tan bầu không khí xấu hổ: “Không biết người trong thôn sao rồi nữa.”
Vừa nói như vậy bản thân lại lo lắng: “Không biết bà ngoại tôi sao rồi, bà ấy lớn tuổi, không thể xảy ra chuyện gì được.”
Giang Phong vội vàng nói: “Tôi thấy không sao đâu.”
Sợ Từ Toa không tin lại phân tích kỹ càng: “Mặc dù chỗ chúng ta có dãy núi nhưng do địa thế nên cũng không dễ xảy ra động đất. Cho dù có cũng rất nhỏ. Vừa nãy chúng ta lên núi, lại đang ở vách đá trên đỉnh núi nên mới cảm thấy khó khăn hơn và rõ ràng như vậy. Nhưng địa thế trong thôn cũng được coi là bằng phẳng, tôi cảm thấy mức độ này không tính là nguy hiểm. Hơn nữa bây giờ là thời gian bắt đầu làm việc, tất cả mọi người đều ở bên ngoài, cho dù có một số ngôi nhà chống không nổi cũng sẽ không đè lên người. Lại xui hơn chút nữa, cho dù bà ngoại cô bất ngờ về nhà, phòng của nhà cô vẫn còn khá tốt, động đất không lớn này sẽ không đủ làm nó sập đâu.”
Nói đến đây còn tự tổng kết lại: “Có lẽ người nhà cô sẽ không sao, những người khác có lẽ cũng vậy, nhưng cũng không loại trừ trường hợp có người xui xẻo bị thương bất ngờ.”
Từ Toa nghiêm mặt: “Chỗ anh còn bao nhiêu thuốc? Thiếu thuốc gì, nói cho tôi biết buổi tối tôi lấy cho anh.”
Giang Phong nhíu mày: “Buổi tối?”
Anh nhìn mắt cá chân của Từ Toa, nói: “Cô bị trật chân, đừng đi nhiều, phải nghỉ ngơi.”
Từ Toa: “Tôi không nghiêm trọng lắm đâu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận