Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 465. Tảo mộ 1

Chương 465. Tảo mộ 1
Chương 465: Tảo mộ 1
Nhưng cho dù có quá đáng hay không, ngược lại một nhóm bốn người bọn họ đã xin thư giới thiệu xong, cũng rất nhanh đã vào một sáng ánh nắng tươi đẹp, chạy tới trạm xe lửa trong huyện. Lần này đám người Từ Toa mua vé ghế nằm, cũng là nhờ chồng của phó trấn Du mua được. Bằng không, thật sự đừng nghĩ tới.
Bây giờ giường nằm cũng không phải cứ có tiền là có thể mua được. Trên thực tế đều phải nhờ người.
Từ Toa thật sự vô cùng biết ơn gia đình phó trấn Du. Nếu không phải có bọn họ, chỉ sợ cô sẽ phải ngồi ghế cứng qua ngày. Từ Toa cũng không đề cao bản thân, cô cũng không cảm thấy mình là loại người có thể chịu khổ đó. Hơn nữa, bọn họ còn dẫn theo một người già là bà ngoại cô nữa.
Nhưng, khi bọn họ tới nhà ga lại phải đợi một lúc, bọn họ vốn tới từ sớm, mà xe lửa vừa vặn lại tới muộn chút. Nhìn xem, mất nửa ngày mới qua đây. Nhưng có bất ngờ không? Cũng không bất ngờ chút nào cả, xe lửa ở thời đại này không có chuyện không muộn một chút nào.
Nhưng, bọn họ có thể đợi xe lửa, còn xe lửa cũng không thể đợi bọn họ. Cho nên vẫn phải tới sớm.
Nhưng bởi vì đợi xe, ngược lại bọn họ nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa đã rất lâu rồi không nhìn thấy.
Bà Từ hiếm khi lắp bắp: “Đó đó đó, đó là con gái nhà họ Hồ thì phải?”
Từ Toa gật đầu: “Là cô ta!”
Tuy nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa, nhưng vẫn không làm lỡ thời gian của mấy người, bọn họ nhanh chóng lên xe lửa, tìm được vị trí của mình, đợi mọi người ngồi xuống, bà Từ nhanh chóng nhìn ra cửa sổ, quả nhiên xác nhận đó là Hồ Hạnh Hoa.
Hồ Hạnh Hoa cũng không nhìn thấy bọn họ, có lẽ cô ta cũng không ngờ sẽ gặp bọn họ ở nơi này. Cô ta mặc một quần áo cực kỳ cũ kỹ vá chằng chịt, trên đầu quấn khăn, vẻ mặt xám tro, trông già hơn tuổi thực không ít, rõ ràng bằng tuổi Từ Toa, nhưng nhìn lại giống như lớn hơn cô bảy, tám tuổi. Cô ta nhận một cái túi đặc sản từ trên xe lửa, dường như sợ bị người nhìn thấy, nên mau chóng băng qua đường sắt, đi ra từ một phía khác.
“Sao cô ta lại biến thành như vậy?” Từ Sơn cũng tò mò, giống như một con thạch sùng nằm bò lên cửa kính nhìn theo.
“Ai mà biết được?”
“Vậy vừa rồi cô ta làm gì? Có phải cô ta… đầu cơ trục lợi không?”
Từ Toa gật đầu: “Đúng rồi.”
Câu nói này khiến mẹ con nhà họ Từ kinh ngạc. Bọn họ cũng đã từng thấy người khác đầu cơ trục lợi, nhưng không ngờ, một cô gái như Hồ Hạnh Hoa cũng dám làm.
“Không phải chồng cô ta có tiền lương hay sao? Cần gì phải mạo hiểm như vậy?” Bà Từ hỏi xong, lại nghĩ đến bọn họ cũng không có khả năng biết được, nên chỉ lắc đầu, bảo: “Cuộc sống của cô gái này không tốt.”
Từ Toa: “Tự cô ta chọn ấy chứ.”
Bạch Liên Hoa có thể làm ra chuyện bất ngờ như vậy, vậy kết quả này của Hồ Hạnh Hoa cũng không ngoài ý muốn.

Xe lửa đã chạy, buồng của bọn họ vừa hay chỉ có bốn người, Từ Toa và bà Từ ngủ ở giường dưới, Từ Sơn và Giang Phong ngủ ở giường trên.
Từ Sơn nằm phía trên giường của Từ Toa, còn Giang Phong thì nằm ở phía trên giường của bà Từ.
Đây là chuyện mà Giang Phong và Từ Toa sớm đã bàn bạc xong, Từ Toa ngủ thiếp đi sẽ biến mất, cho nên Giang Phong cũng mang theo rèm, đến lúc đó mượn trai gái khác biệt mắc rèm lên, cũng bớt đi ít việc. Dù sao nếu như thức đến quá nửa đêm chính là chịu tội.
Như thế cho dù Từ Toa có biến mất một lúc trong khi xuyên cũng không cần quá lo lắng, nói đến chuyện này thật ra Từ Toa và Giang Phong đều hi vọng có thể sớm kết hôn.
Nếu như kết hôn, ít nhất ở phương diện này cũng không cần phải che giấu.
Luôn luôn né tránh, thật sự quá mệt mỏi.
Người chưa chắc đã mệt, nhưng tâm tư thật mệt mỏi.
Chẳng qua bây giờ là giữa ban ngày, đương nhiên không cần ngủ gì, Từ Toa đánh giá buồng xe, buồng xe vô cùng cũ, không tính là rộng, chẳng qua lúc này cô cũng không bắt bẻ gì, Từ Toa cảm thán: “Em cho rằng buồng xe này phải sáu người.”
Phần lớn buồng xe lửa sẽ chia là cao cấp, thông thường và giá rẻ.
Trái lại Giang Phong nói: “Đúng thế, phần lớn là sáu người một buồng, chẳng qua cũng có mấy xe lửa không như thế, xe lửa mà chúng ta đi chính là loại đó.”
Không phải là tốt.
Nếu như là buồng sáu người, chỉ sợ trước nửa đêm, Từ Toa quả thật không dám ngủ, hiện tại là người một nhà, Từ Toa cũng dễ chịu hơn.
“Sáu người một buồng? Chẳng phải rất chen chúc sao?” Từ Sơn suy nghĩ, chậc một tiếng.
“Đúng thế, cho nên mới nói chúng ta may mắn.”
Trong lúc nhất thời, dường như tất cả mọi người đều vì chuyện này mà vui vẻ trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận