Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 435. Thay đổi

Chương 435. Thay đổi
Chương 435: Thay đổi
Vì thế hai chú chó con đã đóng quân tạm thời ở nhà họ Từ, nói là mỗi người một con, kết quả lại biến thành nhà họ Từ hai con. Hai chú chó con đã rũ bỏ vẻ mềm yếu đáng thương khi vừa mới ra đời, gần đây đã có chút tinh thần của chó con. Hai đứa nhỏ cũng biết những người này đều là chủ nhân, vừa nghe thấy bước chân của Từ Toa và Giang Phong, cái đuôi nhỏ đã vẫy giống như cái chổi nhỏ.
Vẫy, vẫy một cách nhiệt tình.
Ai kêu hai người bọn họ thường xuyên cho chó ăn nhất.
Từ Toa: “Hổ con gian trá nhất, khi đó em đi nhận nuôi chó, nó bày ra bộ dáng cực đáng thương, nhưng thực ra lại không hề đáng thương chút nào, anh xem nó hoàn toàn không yếu. Khi ăn cơm, cũng không thấy nó yếu chút nào, bình thường còn bày ra bộ dáng yếu đuối để tranh thủ tình cảm nữa.”
Giang Phong vừa cười vừa nhìn Từ Toa lảm nhảm, cảm thấy trong thiên hạ không có người nào hoạt bát và đáng yêu hơn cô. Thực ra anh cũng không thích động vật đến vậy, nhưng Từ Toa thích, nên anh cũng thích. Anh cũng bằng lòng lấy ra một trăm phần trăm kiên nhẫn của mình.
Giang Phong: “Anh thấy chó con nhà họ Hoàng nuôi cũng không tốt bằng nhà chúng ta đâu.”
Từ Toa kiêu ngạo: “Đó là đương nhiên rồi, Từ Toa em là ai? Em lợi hại nhất.”
Lại khoác lác!
Giang Phong mỉm cười nhìn cô, nghĩ đến rốt cuộc nhà cô có ai khoác lác, sao lại có thể di truyền cho Từ Toa như vậy. Nhưng cho dù Từ Toa khoác lác, cũng khác với người bình thường, vô cùng đáng yêu.
“Năm nay thời tiết ấm chậm hơn một chút, qua vài ngày nữa, tiết trời sẽ ấm hơn chút, tụi nó có thể chạy ra ngoài chơi, đến khi đó chắc chắn sẽ càng lớn nhanh hơn.”
Từ Toa: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
Giang Phong nhướng mày, nói ngày ra.
Từ Toa: “Lại nói tiếp, cách ngày em tới Thôn Thượng Tiền Tiến chúng ta cũng sắp một năm rồi.”
Từ Toa tính toán ngày tháng, còn khoảng ba đến năm ngày nữa, chính là ngày cô xuyên không.
Giang Phong: “Sao vậy?”
Từ Toa: “Không sao cả, chỉ là cảm thán một chút mà thôi.”
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Giang Phong nở nụ cười: “Hóa ra chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi.”
Từ Toa gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Bọn họ thuận miệng nói chuyện, thực ra lại chẳng ai để ý đến, chỉ có điều, vài ngày sau, ngược lại đã xảy ra ngoài ý muốn.
Vào một đêm tối của mấy ngày sau, Từ Toa vừa ngủ đã tiến vào thành phố Giang Hải như bình thường, nhưng ngược lại cô không ngờ, thành phố Giang Hải lại ngập trong sương mù, không nói cái khác, chỉ trong phạm vi một mét, người vật đều không phân biệt được.
Cô xuyên không đã được một năm, thành phố Giang Hải không hề thay đổi một chút nào hết, vẫn là trời lạnh và mờ sương.
Ồ không, nếu nói không có một chút thay đổi nào cũng không đúng. Nếu như nói có chút thay đổi, thì chính là cùng với bên ngoài đổ mưa thì đổ mưa, ngoại trừ cái này ra thì cũng không có bất cứ sự thay đổi nào cả.
Nhưng hôm nay, thời tiết bên ngoài vẫn còn tốt, Từ Toa vừa tiến vào đây đã cảm giác được sương mù dày đặc, cô hơi do dự nhưng vẫn ra khỏi cửa, vì đã quen qua lại hai bên, cho nên cô cũng chuẩn bị sẵn quần áo.
Nói cũng lạ, quần áo cô mặc đều có thể tiến vào thành phố Giang Hải một cách bình thường. Nhưng đồ mà cô mang theo lại không thể vào được, không biết rốt cuộc là có chỗ nào không quá đúng.
Tay của Từ Toa vô thức nhét vào túi, đột nhiên, cô sững sờ, sau đó run rẩy rút tay ra, nhìn thấy một viên kẹo nằm trong túi. Từ Toa không ăn kẹo nhiều cho lắm, nhưng trong túi vẫn có vài viên theo thói quen, cho dù là ra ngoài làm việc gì cũng thấy thuận tiện hơn rất nhiều. Người ở thời điểm này thuần phác biết bao, một viên kẹo cũng có thể cảm thấy bạn là người rất tốt.
Nhưng, kẹo của cô không nên xuất hiện ở thành phố Giang Hải!
Từ Toa nhìn chằm chằm vào viên kẹo trong tay chừng một phút, đột nhiên lại mò vào túi, quả nhiên, tìm được một đồng tiền trong đó.
Ồ! Đồ của cô có thể mang vào đây được rồi.
Từ Toa đột nhiên vui mừng, lập tức không biết nên thế nào mới phải.
Cô vẫn chưa tìm được một căn cứ lý luận nào đối với loại chuyện huyền diệu khó giải thích được này, cũng may cô là một người không thích tìm hiểu kỹ càng, nếu đã không thể tìm được thứ gì có thể giải thích, vậy cô cũng thuận theo tự nhiên, nhưng không ngờ, thuận theo tự nhiên lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Từ Toa lại nhìn vào màn sương bên ngoài cửa, cô cảm thấy có lẽ có liên quan đến màn sương mù này, nhưng rốt cuộc có liên quan gì, thì cô cũng không biết.
Sau này cô cũng có thể mang đồ vào bên trong này sao? Hay là chỉ một lần? Là chỉ có hôm nay mới được, sau này không được? Hay là chỉ có sương mù mới được? Còn bước ngoặt từ việc sương mù xuất hiện thì sao? Là vì một năm sao?
Từ Toa cảm thấy, chính là vì tròn một năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận