Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 637. Kỳ ngộ 1

Chương 637. Kỳ ngộ 1
Chương 637: Kỳ ngộ 1
Ánh mắt hai bên đối diện nhau, Hoàng Lão Nhị lập tức vui vẻ nói: “Anh Sơn.”
Người này không phải ai khác mà chính là Từ Sơn, anh ta vui mừng: “Sao lại là anh? Anh đi Thâm Quyến à?”
Từ Sơn gặp được người quen cũng rất vui mừng, vội vàng nói: “Chứ sao nữa? Tôi lên xe sao lại không thấy cậu nhỉ?”
Hoàng Lão Nhị: “Không phải bọn em từ dưới quê lên, mới lên hai nhà ga thôi, bọn em đi từ thành phố Thượng Hải, đi đi đi, chúng ta tụ họp một chỗ.”
Lúc này ghế cứng không chiếu theo số vào chỗ ngồi, Từ Sơn sảng khoái: “Được, cậu chờ tôi đi gọi anh họ và mọi người.”
Từ Sơn này tuy lười nhưng tốt tính, hơn nữa ưu điểm lớn nhất là chịu tiếp thu lời của người khác. Từ Toa nói đoạn đường này không an toàn, anh ta trở về thật sự gom người lại.
Trừ anh ta ra còn có bốn người đi cùng.
Hai người anh họ của anh ta, chính là hai người bán hồng bảo thạch cho Từ Toa.
Ngoài ra còn có em trai và cháu trai của Cổ Đại Mai, nói là cháu trai nhưng do vai vế của ba Cổ Đại Mai lớn cho nên khiến cho đứa cháu này của cô ta còn lớn hơn cô ta hai tuổi. Nhỏ nhất chỉ có em trai của Cổ Đại Mai, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi hiếm khi được đi ra ngoài một lần nên vô cùng phấn khởi.
Nhóm bọn họ có mười người, thuận lợi họp lại với nhau.
Bọn họ không muốn tách ra, dù sao trên chuyến xe lửa này đúng là hạng người gì cũng có, mấy tên móc túi hành sự trắng trợn. Nhiều người sẽ an toàn hơn. Thật ra đoạn đường này cũng không khoa trương như vậy, trị an cũng không tệ lắm.
Càng đi Thâm Quyến thì càng rõ ràng.
Cũng không còn cách nào, người chết vì tiền chim chết vì ăn, tuy biết nhân viên bảo vệ cũng nghiêm ngặt, nhưng ai bảo chuyến này đều là đi lấy hàng chứ?
Chỉ cần lấy hàng thì sẽ có tiền.
Cho nên sẽ có rất nhiều người bí quá hóa liều, nhưng nếu nói rất loạn thì cũng không phải tuyến đường này của bọn họ mà là chuyến xe lửa đi nước Nga. Tất cả những người trên chuyến xe đó đều là dân buôn, vậy thì không phải trộm đồ nữa mà là ăn cướp thẳng tay.
Chẳng qua tuyến đường như vậy dân thường như bọn họ nếu không chán sống thì thật sự không dám đi.
Bọn họ đi Thâm Quyến cũng đã là tài giỏi và gan dạ rồi, Từ Sơn hỏi: “Sao các cậu lại đi từ thành phố Thượng Hải vậy?”
Hoàng Lão Đại cười: “Bọn em có nhập vào chút quần áo đắt tiền, bọn em sợ bên kia sẽ không bán được, lúc đi ngang qua thành phố Thượng Hải thì đi thẳng xuống luôn. Không ngờ bán rất được, bán xong rồi lại quyết định không về nhà mà quay trở lại, còn giảm được một phần tiền vé xe nữa.”
Nói đến đây Từ Sơn nở nụ cười, gật đầu nói ừ.
Sở dĩ anh ta nhanh chóng gom mọi người lại bắt đầu tới đây lấy hàng là vì đã nếm được ngon ngọt.
Chính là lúc cuối năm, nhà họ lấy đồng hồ về nhà, trên đường đi khỏi phải nói nói có bao nhiêu căng thẳng, nhưng cũng may có lẽ do anh ta đưa vợ và con đi theo chứ không cầm bao lớn túi nhỏ hàng như những người khác, tuy cũng bị người khác nhìn chằm chằm vào nhưng vẫn thuận lợi về nhà.
Từ Sơn và Cổ Đại Mai chưa từng làm ăn nên thật sự không hiểu nhiều, bọn họ cũng không có kinh nghiệm gì, nghĩ tới nghĩ lui họ lại đến tìm gia đình đứa con thứ ba của phó trấn Du. Mặc dù đám người Từ Toa đã dọn đi rồi nhưng hai nhà vẫn có chút qua lại.
Dù sao lúc trước bọn họ cũng thường tới đây nên rất quen thuộc.
Không phải vợ chồng Từ Sơn muốn tìm người ta đến giúp đỡ, họ chỉ muốn hỏi thăm một chút là trong huyện ở đâu tương đối dễ bày quầy để bán hàng.
Nhưng lại không nhờ quầy hàng vẫn chưa bày thì đã bị hai vợ chồng mua hơn phân nửa.
Du Lâm làm trong nhà máy cơ giới, tuy anh ta không lanh lợi nhưng bởi vì ba mẹ anh ta có chút năng lực nên có người chủ động làm bạn bè với anh ta. Anh ta có nhiều bạn, khoe đồng hồ giá rẻ với bạn anh ta, thường xuyên qua lại, giúp đỡ Từ Sơn và Cổ Đại Mai bán ra không ít.
Ai mà không muốn chiếm món lợi này chứ!
Sau đó gia đình đứa con cả và đứa thứ hai của phó trấn Du rủ bà con, bạn bè, đồng nghiệp của mình mua nữa.
Đồng hồ rẻ như vậy, cửa hàng bách hóa có giảm nửa cũng phải hơn 100, tuy Từ Sơn có lời nhưng anh ta bán vẫn rẻ hơn cửa hàng bách hóa rất nhiều. Từ Sơn vui mừng bán rất nhanh! Mà cả gia đình của phó trấn Du cũng rất vui mừng!
Bọn giúp người thân, bạn bè mua được đồng hồ giá rẻ, ít nhiều cũng được mọi người cảm tạ.
Dù sao thoáng cái cũng đã giảm được ít nhất một tháng tiền lương đấy.
Dù sao, tất cả đều vui vẻ.
Lúc đầu Từ Sơn muốn trở về lấy hàng nhưng đầu óc Tiểu Nữu Tể nhanh nhẹn, bọn họ qua bên kia cũng lãng phí thời gian, thật ra gửi thư cũng giống vậy thôi. Người khác không dám là vì không tin chỗ đó, nhưng bọn họ là một người nhà, có gì phải sợ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận