Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 362. Xấu hổ

Chương 362. Xấu hổ
Chương 362: Xấu hổ
Nhưng bà ngoại và ba cô thì lại không phải. Bọn họ đối xử tốt với cô, nhưng Từ Toa không muốn khảo nghiệm tính người. Nếu như thực sự không giấu được nữa bị phát hiện ra, Từ Toa không có lời nào có thể nói, nhưng nếu như có thể giấu diếm, cô vẫn nghiêng về phía không cho nhiều người hơn biết về sự khác thường của bọn họ.
Đúng vậy, là bọn họ.
Cô và Giang Phong!
Bọn họ không giống với người bình thường.
Từ Toa đi những bước chân rất chậm, Từ Hồng Vĩ quay đầu nhìn cô, hỏi: “Biết bản thân không nên lấy đồ của người khác rồi sao?”
Từ Toa lập tức trả treo: “Cũng không phải người khác.”
Là tự mình lấy ra mà!
Trong thành trống, lấy ra mới không lãng phí đâu.
Trong lòng Từ Toa lẩm bẩm, nhưng lời này lọt vào lỗ tai của Từ Hồng Vĩ, lại mang một ý nghĩa khác, ông càng phát rầu hơn.
“Con vẫn còn nhỏ tuổi, không phân rõ tốt xấu.” Ông hơi dừng một chút, rồi bảo: “Con đã nhúng tay vào chuyện của ba, vậy ba cũng có thể quản chuyện của con, đúng không? Con gọi Giang Phong tới đây! Ba nói chuyện với cậu ta.”
Người làm ba quá khó. Không tiện trực tiếp quản giáo, còn phải tìm lý do như vậy.
Từ Hồng Vĩ cảm thấy, ông là người ba ruột không có nguyên tắc, không có địa vị nhất trên đời.
Đôi giày nhỏ của Từ Toa vẽ tranh trên đất: “Ba tìm anh ấy nói chuyện gì?”
Từ Hồng Vĩ: “… Con cũng đã nhận đồ của cậu ta rồi, ba còn không thể hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì giữa bọn con hay sao? Không thể nhìn xem rốt cuộc cậu ta có đáng tin hay không? Con nói xem con cũng không thiếu tiền, con lấy đồ của người ta làm gì hả? Con gái lấy đồ của người ta, sau này nói không rõ, con thật sự…”
Đứa trẻ này quá khiến người lo lắng. Nuôi một đứa con gái càng khiến người lo lắng hơn.
Từ Toa có lòng giải thích mình sẽ không tùy tiện lấy đồ của con trai, nhưng lời này không có cách nào giải thích được. Nếu như lần này giải thích, sau đó còn phải đối diện với lời giải thích càng lớn hơn, còn có… bí mật của cô nữa.
Từ Toa do dự thật lâu, chần chừ không nhúc nhích.
Từ Hồng Vĩ: “Con còn sợ ba ăn cậu ta sao? Ba thấy cậu ta cũng không phải loại đèn cạn dầu gì đó đâu.”
Từ Toa lẩm bẩm: “Cũng không phải.”
Từ Hồng Vĩ quan sát sắc mặt của con gái, giả vờ nghiêm túc: “Đồng chí Từ Toa!”
“Có!”
Từ Toa phản xạ có điều kiện, bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có phản xạ có điều kiện lập tức đáp một tiếng “có”, như thể cô thường làm nó, cô lắp bắp: “Gì, gì ạ?”
Từ Hồng Vĩ: “Con cũng không thể có tiêu chuẩn kép được, khi người khác giới thiệu đối tượng cho ba, con cũng trực tiếp xông lên mắng người ta làm loạn. Khi đó con nói, con là con gái ba, con có quyền quản chuyện của ba. Bây giờ con tìm được đối tượng, ba còn không thể hỏi được sao? Có người làm việc như con sao? Ba vẫn còn là ba con đấy, ba càng có thể quản chuyện của con.”
Từ Toa phản bác: “Sao mà giống được, mẹ con vừa mất, mà những người đó còn không biết xấu hổ… phi, con là người văn minh, không chửi tục, tóm lại, ý nghĩa của chúng ta khác nhau.”
Từ Toa vừa phản bác xong, cảm thấy những lời này giống như ở trong lòng cô, hợp tình hợp lý.
Từ Toa vốn dĩ cảm thấy mình không tính là xuyên không, nhưng bây giờ cô lại nghĩ như vậy.
Cô ho khụ một tiếng, nhìn trời.
Oa, tối đen như mực!
Ồ đúng, hôm nay mây đen dày đặc, Giang Phong nói sắp có tuyết rơi.
Giang Phong… không biết anh có ngủ sớm, sau đó đợi cô ở thành phố Giang Hải hay không.
Không cần “hay không” mà là nhất định có.
Từ Toa biết!
Cô ho khan một tiếng, đáp: “Con không muốn đi nữa, con phải về nhà ngủ đây.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông chậm rãi bảo: “Đồng chí Từ Toa, con đang trốn tránh sự thật sao?”
Từ Toa lại ho khụ một tiếng, đột nhiên quay người lại, đáp: “Dù sao con cũng phải về nhà ngủ.” Nói xong, cô nhanh chân bỏ chạy.
Cô vẫn phải về nhà đi gặp Giang Phong, một người tính ngắn hai người tính dài, nói không chừng, Giang Phong có thể giúp cô nghĩ ra được một cách viên mãn hơn, lừa cho qua chuyện này.
Đúng, chính là như vậy!
Từ Toa chạy nhanh hơn.
Từ Hồng Vĩ cứ nhìn bộ dáng chạy nhanh như chớp của con gái mình như vậy, quả thực là nhanh như một cơn gió. Cái khác không nói, nhưng sau khi Từ Toa trở về, chạy ngược lại cũng nhanh hơn.
Từ Hồng Vĩ bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của cô, ấn thái dương mình.
Tính cách của con gái ông thật sự không thay đổi một chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận