Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 680. Triển lãm thương mại 9

Chương 680. Triển lãm thương mại 9
Chương 680: Triển lãm thương mại 9
Bây giờ đã không phải thập niên 60-70 nữa rồi, hễ nói tới nước ngoài là lại vô cùng chán ghét. Trái lại, bây giờ thời kỳ hướng tới nước ngoài, nếu không sao lại nói, thập niên 80, 90. Trong khoảng thời gian này là làn sóng xuất ngoại.
Đặc biệt là ở thập niên 90, gần như là đỉnh điểm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nước ngoài tốt, nhưng lại không biết mình tốt ở đâu.
Từ Toa: “Đồ của chúng tôi tốt hơn bọn họ nhiều nhưng nếu ông muốn tôi nói trong buổi triển lãm có thể vượt trội hơn vậy tôi không nói được. Dù sao tôi cũng hiểu hết các ngành nghề, cùng lắm chỉ quan sát một chút mà thôi. Nhưng tôi biết nhân công nước ngoài rất đắt. Đây là là ưu thế của chúng tôi.”
Vài người gật đầu, bọn họ cũng từng thấy quá trình Từ Toa khai thông với người khác, điểm này cô nói một cách nhấn mạnh.
“Rất rất đắt, vô cùng đắt, cho nên ông phải để cho bọn họ biết, đặt hàng ở đây sẽ tiết kiệm tiền.”
Giang Phong ở kế bên bổ sung: “Để tôi cho ví dụ nhé, ví dụ như xưởng cơ giới hoặc là xưởng thiết bị điện tử có thể chia nhỏ các linh kiện để bán, bọn họ cảm thấy kỹ thuật của chúng tôi không cao, vậy chúng tôi có thể bán linh kiện nhỏ. Cái này không cần nội dung kỹ thuật, nếu bọn họ cũng muốn dùng thì có thể nhập khẩu ở chỗ chúng tôi, chắc chắn không chịu bỏ ra số tiền lớn ở nước mình. Nếu như là xưởng quần áo, xưởng quần áo thì lại càng dễ nói hơn, kiểu dáng quần áo này không tệ, người chú trọng đến kiểu dáng đều là người có điều kiện khá giả. Chẳng lẽ nước ngoài không có người bình thường sao? Cho dù ở đâu người bình thường cũng nhiều hơn, như vậy bọn họ hoàn toàn có thể nhập những kiểu quần áo đơn giản về. Những quần áo này không cần nói đến quá nhiều về tay nghề, kỹ thuật gì đó, bọn họ thích thì có thể đặt trước hoa văn. Xưởng đồ nội thất cũng giống như vậy, bọn họ cảm thấy kiểu dáng không đẹp, không vừa ý. Vậy thì có thể đặt riêng! Chúng tôi báo giá một cái cái bàn bao nhiêu tiền, trong nước họ, cùng một số tiền đó còn không mua được một cái chân ghế đấy. Mặc dù tính cả phí vận chuyển quốc tế cũng phù hợp với bên đây hơn. Tiêu tiền như nhau nhưng lại đạt được lợi nhuận gấp hai gấp ba thậm chí nhiều hơn, tôi tin bọn họ sẽ có hứng thú. Bọn họ là thương nhân, chỉ coi trọng lợi ích thôi.”
Dừng một chút, Giang Phong hơi do dự, nói: “Nếu bọn vẫn cảm thấy ở đây không đạt được hiệu quả như họ muốn vậy thì càng đơn giản hơn, đầu tư xây xưởng, tự mình làm chủ, vậy không phải cũng rất tốt à?”
“Bọn họ sẽ đồng ý sao?” Nghe được cổ động những người này đầu tư xây dựng, mọi người ít nhiều đều thấy hưng phấn.
Giang Phong: “Có gì mà không đồng ý?”
Từ Toa: “Đúng rồi, thứ họ thấy là lợi ích của mình.”
Mọi người rơi vào trầm tư, thời gian buổi trưa của nhóm Từ Toa cũng không dài, dò xét một chút, không bao lâu lại về gian hàng của mình, tuy là giữa trưa nhưng vẫn còn mấy người đang đi dạo xem náo nhiệt.
Các gian hàng khác cũng đã thay nhau đi ăn cơm.
Gian hàng của họ không đi, nguyên một đám gặm sandwich.
Chợt vừa thấy vợ chồng Từ Toa về, khách khí nói: “Giám đốc Từ giám đốc Giang.”
Từ Toa: “Sao rồi?”
Trần Thịnh: “Rất tốt, chúng ta có khởi đầu tốt đẹp.”
Anh ta vui sướng, lúc bọn họ trang trí, có vài người nói bọn họ lòe thiên hạ, cười trước mặt sau lưng, bây giờ biết rồi chứ? Thật sự bọn họ có hiệu quả. Anh ta vui mừng nói: “Buổi sáng chúng ta đi được số lượng rất lớn, nếu như sau này số lượng vẫn như vậy. Ba ngày, năm nay hàng của chúng ta cũng không cần bán trong nước nữa.”
Từ Toa nhìn qua, nói: “Tôi cảm thấy hai ngày này chưa chắc sẽ khoa trương lắm, mới bắt đầu và kết thúc là hai đợt cao trào nhất, chính giữa sẽ yên tĩnh một chút. Nhưng chúng ta có khởi đầu tốt đẹp là tốt nhất rồi.”
“Đúng đúng.”
Mọi người đều dấy lên ý chí chiến đấu: “Chúng ta làm được!”
Từ Toa bật cười: “Đợi lần này kết thúc, tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng.”
Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau nở nụ cười.
Nói thế nào nhỉ?
Ưu điểm lớn nhất của đơn vị bọn họ chính là làm bao nhiêu việc cấp trên đều sẽ để trong mắt, tuyệt đối không để cho bạn làm không.
Như là Trần Thịnh vậy, anh ta từ xí nghiệp nhà nước chuyển đi chỗ khác làm, phải biết là ở thời đại này, đó thật sự là một việc vô cùng chấn động, nhưng anh ta vẫn làm vậy, có người nói đầu óc anh ta không bình thường nhưng thật sự Trần Thịnh làm không nổi nữa.
Phân biệt đối xử, chia bè chia phái, mối quan hệ giữa người với người.
Thậm chí một ít công lao cũng có nhiều người chia nhau, bản thân lại không thể chạm vào.
Mấy thứ chướng khí mù mịt này khiến cho Trần Thịnh vô cùng phiền chán, anh ta biết mình mà còn kiên trì thêm nữa sợ là sẽ xong luôn, vì vậy, anh ta đã đưa ra quyết định lớn nhất trong cuộc đời mình, đó là từ chức!
À không, cũng không thể nói là từ chức, mà là anh ta bán công việc của mình cho em trai của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận