Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 771. Lễ giáng sinh 2

Chương 771. Lễ giáng sinh 2
Chương 771: Lễ giáng sinh 2
Những thứ này thân là phần thưởng, thật sự cũng tà tận dụng hết mức một cách thích hợp so với phân phát rải rác vào tay mọi người.
“Xem giải đặc biệt năm nay là ai nào, chúng ta cùng xem ai là người may mắn ngày hôm nay! Số 10047, số 8764! Hai người này! Hai vị đồng chí này có ở đây không? Số 10047, số 8764!”
Trước đây giải đặc biệt đều là một người, nhưng lần này hai nhà xưởng cùng nhau mở hoạt động, nên đã tăng thêm một người.
Lý Nhị Trụ: “Tôi tôi tôi, á á á á á! Tôi trúng giải đặc biệt?”
Lý Nhị Trụ, tên cúng cơm là Trụ Tử, anh ta vốn thấy người khác trúng thưởng, mà bản thân không trúng thưởng còn rất hiu quạnh, nhưng vừa cảm thán quả nhiên vận may của mình không tốt như vậy, kết quả, giải đặc biệt lại là anh ta?
“Cậu mau lên sân khấu đi.” Từ Lập đẩy anh ta, cả người Trụ Tử đi lên trong sự mơ hồ, vẻ mặt ngơ ngác. Mọi người nhìn thấy vẻ ngốc nghếch đó của anh ta, lòng vô cùng ghen tị, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.
“Có phải anh đang cảm thấy mình như đang bay không?”
Trụ Tử gật đầu, tay run run lấy ra số của mình: “Tôi… là tôi sao?”
Người dẫn chương trình mỉm cười: “Là anh.”
Một người khác cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu, cũng run rẩy như thế, người này là một bà chị hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt như bị sét đánh.
Biểu cảm của hai người, thoạt nhìn đều không giống trúng thưởng bao nhiêu. Nhưng chính như vậy, mới khiến mọi người càng ngày càng muốn cười hơn.
Mộc Mộc xem náo nhiệt ở dưới sân khấu, nói với mẹ mình: “Trông chú Trụ Tử có vẻ không vui cho lắm.”
Thủy Thủy: “Anh đã từng nghe Phạm Tiến trúng cử sao? Thái độ của chú ấy cũng tương tự, là rất kích động.”
Từ Toa liếc mắt nhìn thằng bé: “Con còn biết cái này sao?”
Thủy Thủy ưỡn ngực: “Con có đọc sách.”
Mộc Mộc: “Vậy chú ấy vui đến mức không biết làm thế nào, cho nên mới thành biểu cảm này.”
Thủy Thủy: “Chắc chắn là vậy rồi.” Cậu bé còn bình phẩm.
“Cũng may mà không điên.”
Giải đặt biệt là đài cát sét. Đây là thứ Từ Toa tìm được ở một cửa tiệm hoài cổ, cũng đang sử dụng vào những năm tám mươi, nên cô dứt khoát lấy ra làm phần thưởng.
Một chiếc đài cát sét to mang theo hai con mắt to, giống như một con ruồi, nhưng quả thực ở thời đại này lại là thứ vô cùng hiếm lạ. Hai người trúng giải đặc biệt ôm đồ đi xuống sân khấu, Trụ Tử hoàn toàn không biết thứ này là cái gì.
Nhưng rất nhanh, anh ta đã biết, bởi vì ngay tối hôm đó, có một người đàn ông tới ký túc của anh ta, lấy ra ba trăm đồng mua nó. Anh ta còn chưa phản ứng lại, lại có một người nhất định bỏ ba trăm năm mươi, hai người suýt thì cãi nhau, sau đó lại có một người bỏ ba trăm tám….
Cuối cùng, đài cát sét của anh ta bán được bốn trăm tám, Trụ Tử cảm thấy, cuộc đời của anh ta đã chịu sự đả kích, trên đời này, sao còn có chuyện tốt như vậy chứ? Nhưng cũng vì có món tiền này rồi, anh cảm thấy, thực ra mình có thể kêu vợ mình qua bên này. Giang Phong nói đúng, cả nhà bọn họ ở với nhau, có gì mà không thể.
Một năm mới, chính là náo nhiệt và vui vẻ như vậy, ai nấy cũng đều có sự phát triển của riêng mình.
Một năm mới, vừa mới xong một năm, Từ Toa lại nhận được cuộc gọi từ cậu mình, Từ Sơn đã mua được hai căn nhà ở thành phố. Nếu nói tại sao, vậy đây cũng là không có cách nào khác, anh ta mua một căn, chỉ có hộ khẩu của bản thân anh ta có thể chuyển qua đây, vì hai đứa nhỏ nhà anh ta sắp đi học, nên anh ta lại mua một căn nhà khác dưới tên của Cổ Đại Mai, bây giờ hộ khẩu của con đều theo mẹ, cho nên cuối cùng một gia đình bọn họ cũng thông qua việc mua nhà, trở thành người thành phố.
Nhà cửa ở huyện, bọn họ vẫn thuê như cũ, theo lý mà nói nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ muốn mua mỗi nơi một cái, nhưng Từ Sơn lại cảm thấy ở huyện có tốt đến đâu chắc chắn cũng không bằng được thành phố. Hơn nữa thành phố bọn họ vẫn là thành phố thuộc tỉnh, là cố đô mấy triều đại, chắc chắn là càng tốt hơn.
Cho nên Từ Sơn trực tiếp mua hai căn nhà, một căn nhà hai tầng nhỏ ở cửa trường trung học, rộng một tầng hai trăm mét vuông, kèm theo một cái sân không to không nhỏ.
Ngôi nhà này tốn ước chừng ba mươi tám nghìn của anh ta, cái giá này thật sự dọa chết người, nhưng Từ Sơn vẫn quyết tâm mua. Một tầng để người ở, còn một tầng thì có thể cất đồ. Như vậy sau này anh ta cũng có nhà kho để dùng, cũng không cần thuê một căn nhà lớn hơn một chút ở huyện làm kho hàng nữa.
Còn có một ngôi nhà là một cửa hàng ở cổng xưởng dệt vải, vài năm trước đã sớm có người chiếm rồi, mấy năm này trả lại cho mọi người, nhà đó cũng không thể nói làm được gì, tuy rằng cũng biết bên này có thể làm ăn, nhưng làm ăn cũng không phải ai cũng có thể làm ra thể diện, cho nên vẫn luôn trắng tay. Gần đây trong nhà cần tiền nên muốn bán đi, một đi hai lại lại gặp phải Từ Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận