Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 410. Đánh hội đồng

Chương 410. Đánh hội đồng
Chương 410: Đánh hội đồng
“Hồng Vĩ, anh cứ yên tâm, nếu Giang Phong không đối xử tốt với Từ Toa dù chỉ một chút, tôi sẽ dẫn cả nhà vác gậy đến tận cửa!”
Ba của Cổ Đại Mai vội nói: “Nhà tôi cũng có người, cái khác nhà tôi không có chứ người thì đông, đặc biệt là đám con trai. Làm gì cũng không xong, chỉ có đánh nhau là giỏi.”
Lúc này, cậu cả, cậu hai cũng nhanh nhảu nói: “Chúng tôi cũng thế, đánh nhau được, sức tôi...”
Giang Phong thầm ngước lên trời, trong lòng rơi lệ đau xót thay cho chính mình. Hôm nay là ngày vui đính hôn của anh cơ mà! Bọn họ... Tại sao bọn họ muốn đánh anh? Nhìn dáng vẻ đắc ý cái đuôi sắp vểnh lên trời của Từ Toa, Giang Phong nói với thái độ thành khẩn nhất: “Nếu cháu không đúng, mọi người được phép ‘hội đồng’ cháu!”
Mọi người: “....”
Từ Toa: “Phụt!”
Giang Phong và Từ Toa đính hôn, hai người làm rất náo nhiệt, tuy rằng chỉ có người nhà mình, nhưng vẫn bày bốn bàn như cũ, đầy kín phòng. Mặc dù nhìn thì hơi chật chội, nhưng đôi bên nói chuyện gì đó sẽ rất gần nhau, ngược lại càng thân thiết hơn không ít.
Hơn nữa, dường như người đông trong nhà này lại vô cùng ấm áp hẳn lên, người nào cũng sôi nổi ngất trời. Lại thêm cũng không có người ngoài gì, mọi người nói chuyện cũng không quá giữ kẽ, vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng tiệc đính hôn cũng có vài người giúp lo liệu, nhưng bọn họ đều không ở lại ăn cơm, mỗi người Giang Phong bọc hai cân thịt làm quà đáp lễ. Mấy bác gái vui mừng vui vẻ không biết thế nào mới tốt. Nhà ai tìm được người giúp đều sẽ chia cho chút đồ để san sẻ niềm vui, nhưng hào phóng giống như Giang Phong cho đến hai cân thịt, ngược lại thật sự không nhiều.
Lúc này không có túi nilon, nên Giang Phong cũng không thể dùng, cũng may anh mua một xấp giấy dầu, bọc lại cho kỹ, còn ấn dấu chữ hỷ lên trên, thật sự nhìn vào cũng khiến người cảm thấy vui mừng.
Mặc dù thức ăn hôm nay rất tốt, nhưng so với ăn một bữa cơm, bọn họ lại càng vui vẻ lấy hai cân thịt hơn. Thức ăn có tốt cỡ nào nhưng một bàn to đầy người, có thể ăn bao nhiêu cũng tự biết, càng không thể thừa lại. Nhưng cầm được quà đáp lễ là của mình, tiết kiệm một chút có thể ăn hơn nửa năm. Hai cân thịt, chống chọi được không ít bữa.
Vốn dĩ còn cảm thấy Giang Phong chỉ có ba phần tốt, cẩn thận phân tích một chút sẽ biến thành năm phần, bây giờ thì lại là mười phần.
Có thể nói, một bữa tiệc đính hôn đều rất vui vẻ.
Mà lúc này, Giang Phong cầm chén rượu, nói: “Cháu kính các bậc bề trên một chén, cảm ơn mọi người đã tới tham gia tiệc đính hôn của bọn cháu. Sau này, cháu và Từ Toa sẽ sống thật tốt, sẽ không khiến mọi người thất vọng, càng không phụ sự tin tưởng của mọi người đối với cháu.”
“Tuy rằng đây là đính hôn, nhưng chúng ta cũng phải nói một tiếng, chúc hai đứa trăm năm hòa hợp.”
Giang Phong: “Cảm ơn.”
Nông dân cũng sẽ không nói ra những lời có thể diện hơn được, bọn họ chỉ từng thấy trăm năm hạnh phúc trên vỏ gối đầu ở hợp tác xã tiêu thụ, nên cũng chỉ nhớ một từ như vậy, tuy rằng từ chúc phúc ít, nhưng tấm lòng chúc phúc lại ở đây.
“Mọi người ăn uống thỏa thích nhé.”
“Được được được.”
Trong sân vô cùng náo nhiệt, mọi người cũng nhanh chóng động đũa.
Tiệc đính hôn lần này, đám người Giang Phong chuẩn bị sáu món một canh, nhưng một thực đơn này đều là món đắt đỏ, cả sáng nay mọi người ngửi thấy mùi hương, đã thèm rỏ dãi ba tấc rồi, bây giờ lại càng ghê gớm hơn, vừa khai tiệc, đã nhanh chóng múa đũa.
Nhóm người lớn còn để tâm cẩn thận vài phần, nhưng trẻ con cũng sẽ không quan tâm nhiều như vậy, người nào ăn cũng ngập mồm chảy dầu.
Giống như em trai em gái của Cổ Đại Mai cũng ngồi một bàn, bọn họ cũng chiếm được lời, sức ăn của trẻ con cũng có hạn, ngược lại bọn họ hiếm khi có thể được ăn một cách sảng khoái, thực ra nhà Cổ Đại Mai không tính là trọng nam khinh nữ. Dù sao thì nhà bọn họ cũng sinh nhiều con trai.
Sinh nhiều con trai, con gái cũng trở nên quý giá hơn. Tuy rằng ngày trước, một căn nhà đó của đám người Cổ Đại Mai toàn sinh con gái, nhưng mẹ của Cổ Đại Mai cũng chưa từng bị mẹ chồng chà đạp bao giờ. Môi trường gia đình hòa thuận, con trẻ dạy ra cũng sẽ không quá mức bảo sao nghe vậy.
Em gái Đại Tuyết của Cổ Đại Mai dặn dò đám trẻ con ở một bàn này: “Đừng ăn dây lên người nhé.”
Đám trẻ con nhao nhao gật đầu, cũng không biết có nghe thật hay không.
Tiểu Lâm Châu không thể nhớ nổi mình đã từng ăn qua buổi tiệc nào như vậy chưa, có khả năng đã từng ăn, chẳng qua cậu bé không nhớ mà thôi. Khi đó cậu bé còn quá nhỏ. Ngược lại em gái của cậu bé hoàn toàn chưa từng ăn qua. Lâm Tiểu Muội có tính cách hơi yếu đuối, có một điểm giống với Tiểu Nữu Tể đó là nói chuyện không rõ ràng, chỉ có thể cùng cô bé quấn lại với nhau nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận