Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 440. Thời gian 5

Chương 440. Thời gian 5
Chương 440: Thời gian 5
Bây giờ bên ngoài đều giới hạn điện, Từ Toa cũng không dám nạp điện lung tung, sẽ khiến công tơ điện sập cầu dao mất. Lúc này điện lực cũng không ổn cho lắm. Cho nên, Từ Toa dứt khoát từ bỏ.
Quả nhiên trên đời không có chuyện khó chỉ cần chịu từ bỏ.
Từ Toa đang nghĩ ngợi lung tung, thì Giang Phong đã đi ra ngoài.
“Từ Toa…” Từ Toa vừa ngẩng đầu, đã ngây người.
Ngày thường tuy nhìn Giang Phong cũng rất không tồi, nhưng còn lâu mới đạt đến mức độ khiến người chấn động, nhưng bây giờ thì khác, thật đúng là người đẹp vì lụa, anh mặc tây trang chỉn chu lên, cả người đều tỏa ra vài phần ý vị.
Cả người giống như một thiếu gia giàu có đẹp đẽ.
Từ Toa cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.
Giang Phong: “Cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.”
Từ Toa gật đầu, thuận theo lời nói của anh: “Đúng vậy đúng vậy, kỳ lắm, cực kỳ ưa nhìn.”
Giang Phong: “…” Sao trước đây anh lại không phát hiện ra, Từ Toa có thể tiếp lời một cách dí dỏm như vậy chứ.
Anh mỉm cười nhìn đôi mắt cô: “Thật sự đẹp sao?”
Từ Toa gật đầu, vô cùng thành thật: “Đẹp lắm, mặc vào vô cùng đẹp trai.”
Cô cảm thấy trạng thái này của Giang Phong được một trăm điểm!
Cô nhìn anh với đôi mắt như sao, nói: “Em thật sự quá có tầm nhìn, chọn bộ đồ này vô cùng hợp với anh!”
Cô kéo Giang Phong tới trước gương, nói: “Anh nhìn đi!”
Hai người đồng thời xuất hiện trong gương, Từ Toa chậc chậc, không vui: “Tại sao em lại trông như cô gái quê mùa thế này?”
Giang Phong bật cười, nói: “Vậy phải làm sao đây?”
Từ Toa: “Anh đợi em!”
Cô chạy vút đi, Giang Phong đang định nói gì đó, lại nhìn thấy Từ Toa vòng về. Cô đẩy quần áo mình đã chọn ra lên người Giang Phong, nói: “Anh thay cái này đi, thay xong thì ở đây đợi em.”
Từ Toa lại chạy đi, tuy rằng cô không thể mặc áo ngắn tay quần đùi, nhưng cô mặc váy dài vẫn được chứ?
Từ Toa trở lại cửa hàng đồ nữ đã tới lúc đầu, chọn bộ váy dài hoa nhí phong cách phục cổ rồi thay vào, sau đó lại tìm một chút ở quầy trang sức, phối hợp với nơ bướm to thêu chỉ vàng, cùng một đôi bông tai leng keng.
Cô muốn tìm cái gì tao nhã, nhưng chỉ có cái này là có thể kẹp lên, ai kêu cô chưa bấm lỗ tai chứ.
Về phần hóa trang, ngược lại không cần.
Tuổi trẻ chính là tiền vốn tốt nhất, mà Từ Toa cũng vẫn luôn dùng mỹ phẩm thương hiệu lớn, ai kêu nơi này lại có chứ.
So với việc tốn tiền mua kem trang điểm, hiển nhiên cô càng bằng lòng dùng cái này hơn. Dù sao cũng không tốn tiền.
Cô chỉnh lại tóc mình một chút, cảm thấy mình rất có loại phong cách phục cổ đó, đương nhiên theo quan điểm Giang Phong có thể là mới mẻ?
Thiếu nữ xinh đẹp cũng không dừng hành động tìm kiếm của mình lại, cô lại thay một đôi giày cao gót lấp lánh, chừng bảy phân.
Từ Toa lại đứng trước gương, cô gái quê mùa lúc đầu đã hoàn toàn biến mất, sau đó người xuất hiện lại là một thiếu nữ xinh đẹp, đáng yêu, ưa nhìn vô cùng.
Thiếu nữ xinh đẹp vô cùng hài lòng về hình tượng của mình, đi khập khiễng về chỗ Giang Phong. Ồ, đứa ngốc không biết giày cao gót nhưng cứ nhất định phải đi chỉ có thể như vậy. Từ Toa nghiêng ngả đi đến bên Giang Phong, nhìn thấy anh đã thay một bộ đồ mới.
Lần này anh mặc là một bộ xám khói, cả người tỏa ra khí chất nho nhã. Không biết người này tìm đâu ra một cặp kính mắt viền vàng, còn đeo lên mặt, tự mình tạo hình cho mình, trong tay còn lật một quyển tạp chí thời thượng, không biết đang xem nội dung gì mà trông vô cùng nghiêm túc.
Anh cúi đầu nhìn, mắt khép hờ, cho dù là có chút khoảng cách, nhưng dường như Từ Toa vẫn có thể nhìn thấy lông mi cong vút của anh.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, gọi: “Giang Phong.”
Giang Phong vừa ngẩng đầu đã lập tức ngây người. Dường như không có chút phòng bị nào. Anh nhìn Từ Toa, miệng hơi hé ra, sách trên tay rơi cạch một cái xuống sàn.

Đây là lần đầu tiên Từ Toa nhìn thấy Giang Phong thất thố như vậy, cô cúi đầu nhìn chính mình, nghi ngờ hỏi: “Không đẹp sao?”
Hiển nhiên cô biết mình ưa nhìn, nhưng ai kêu thẩm mỹ giữa bọn họ chênh nhau mấy chục năm chứ! Bạn nói xem ở hiện đại mặc vừa ưa nhìn vừa thời thượng, nhưng ở thời đại này thật sự chưa chắc đã khiến người bất ngờ.
Giang Phong sững sờ gật đầu.
Sau đó Từ Toa mới phản ứng lại, không phải không đẹp, mà là vô cùng đẹp, nên Giang Phong mới ngây người.
Cô cười rạng rỡ, mặt mày rạng rỡ, mang theo vài phần kiêu ngạo, hỏi: “Có phải em là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất trên đời này không?”
Giang Phong nghiêm túc nhìn về phía Từ Toa, Từ Toa lại hỏi: “Có phải không?” Trong giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi.
Tuy rằng Giang Phong trông sạch sẽ gọn gàng hơn người trong thôn nhiều, nhưng suy cho cùng cũng là một người đàn ông, ở thời buổi hiện tại thực sự có quá ít bạn bè là con gái. Anh nghe được lời này, lại đỏ bừng mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận