Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 111. Nghĩ cách

Chương 111. Nghĩ cách
Chương 111: Nghĩ cách
Từ Toa không cho mắt xếch kia có cơ hội nói, trực tiếp đôm đốp nói: “Tôi thấy bà thím này đánh trẻ con, không muốn cô ta đánh chết người, nếu như thật sự để cô ta đánh chết người, người làm chủ nhiệm phụ nữ như tôi đây, còn cả đại đội chúng ta nữa đều không có quả ngon mà ăn ở công xã, sẽ gây chuyện phiền phức lớn, cho nên tôi mới đến khuyên vài câu, nhưng không sao ngờ đến, bà thím này lại càn rỡ như thế, cô ta không chỉ mắng chửi tôi mà còn muốn đánh tôi nữa, tôi chỉ có thể trước tiên ngăn cản, tranh thủ bảo cậu bé này đi gọi người tới.”
Lời này của Từ Toa, nói cũng tương đương có kĩ thuật.
Gần như chọc trúng huyệt của đại đội trưởng.
Đại đội trưởng sợ cái gì, sợ nhất là đại đội không yên ổn, không đoàn kết, sợ nhất xảy ra chuyện.
“Lão Nhị, cậu là một người đàn ông, quản cho tốt vợ mình vào, cả ngày ở trong thôn giễu võ giương oai, đây là muốn đến điên rồi hả?”
Con thứ hai nhà họ Lâm nhanh chóng “cứu” người từ trong tay thôn dân ra, hỏi: “Vợ à, em không sao chứ?”
Mắt xếch nhổ tảng đá ra ngoài, gào khóc mắng: “Con khốn nhà mày, mày còn dám đánh tao, mày…” Mấy lời thô tục của phụ nữ nông thôn tương đối khó nghe.
Cổ Đại Mai qua đây xem náo nhiệt vừa nghe thấy mấy lời này, ôi chao, đây là bắt nạt người nhà cô ta đấy!
Cổ Đại Mai, người phụ nữ hung dữ có thể đè ép mẹ chồng trong truyền thuyết, nhanh chóng đi lên, nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp đánh cho người phụ nữ mắt xếch kia ngã ngửa, lỗ mũi Cổ Đại Mai còn thở ra cả hơi: “Còn để cho tôi nghe thấy mồm miệng không sạch sẽ của cô nói Hổ Nữu Nhi nhà chúng tôi, tôi đánh chết cô!”
Lâm lão nhị: “Cái đồ đàn bà chanh chua...”
Cổ Đại Mai: “Anh mà còn kêu nữa, tôi đánh luôn cả anh! Ai dám bắt nạt Hổ Nữu Nhi, chính là không xong với tôi đâu, có tin tôi bào anh thành sợi khoai tây luôn không hả!”
“Con khốn nhà mày…” Mắt xếch còn muốn mắng chửi đã bị Cổ Đại Mai đánh thêm mấy cái vào đầu.
Từ Toa: “Mọi người xem, vừa rồi cô ta chính là mắng tôi như vậy đấy.”
Lâm lão nhị vậy mà lại nhanh trí hơn vợ của anh ta mấy phần, lập tức nói: “Nhất định là do vợ tôi quá mức tức giận, cô ấy không giỏi ăn nói, đừng đánh nữa…”
Từ Toa: “Tôi lại không cảm thấy thế, nhà các người lấy nhà người ta, còn ngược đãi con họ như vậy? Sao hai vợ chồng không lên trời luôn đi!”
Nói như vậy, trong lòng Lâm lão nhị cũng dồn nén bất mãn, đáp: “Chúng tôi cũng nuôi bọn nó...…”
Từ Toa lại ngắt lời bọn họ, cô nói: “Cái gì gọi là nuôi? Câu này tôi không tán thành!”
Đại khái bởi vì Từ Toa liên tiếp lo chuyện bao đồng, Lâm lão nhị thật sự tức chết rồi, anh ta nói: “Cán sự Từ, cô nói như thế đúng là oan uổng cho chúng tôi, được rồi, nếu đã như thế chúng tôi không cần gian nhà này nữa, chúng tôi cũng không nuôi đứa nhỏ, vợ chồng tôi thật đúng là không nghĩ đến, nuôi anh em chúng nó còn nuôi ra loại sói mắt trắng, không nuôi, không nuôi nữa!”
Trong lòng anh ta hiểu rõ, nhà ai mà lại có dư thừa lương thực đi nuôi kẻ khác, vì thế anh ta mới tự tin nói ra câu đó.
Quả nhiên đại đội trưởng lập tức do dự.
Cậu bé chầm chậm gục đầu xuống, chỉ là rất nhanh, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt mang theo nước mắt, nhưng rất kiên định và quật cường: “Không cần, cháu không cần chú hai nuôi, một mình cháu có thể nuôi sống chính mình, cũng có thể nuôi em gái, chú ấy nuôi cháu, cũng không cho cháu ăn cơm, còn đánh chúng cháu nữa, cháu tình nguyện chết đói trong nhà mình cũng không muốn bị bọn họ đánh chết.”
Lời này vừa nói ra đã có mấy người phụ nữ mềm lòng muốn khóc.
Đại đội trưởng cau mày: “Như thế không được, các cháu làm gì có lương thực....”
“Cháu có thể đào rau dại, cháu cũng có thể làm việc.” Cậu bé gần như rất sốt ruột.
Lúc này Từ Toa vậy mà lại mở miệng: “Thật ra đâu phải bọn nhỏ không có lương thực.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Từ Toa: “Chẳng phải hai anh em bọn họ có ba gian nhà à? Bọn nhỏ có thể bán bớt đi.”
Lâm lão nhị với mắt xếch kia lập tức kêu lên: “Không được!”
Từ Toa chẳng thèm để ý tới bọn họ, nói: “Liên quan gì tới mấy người? Lại chẳng phải nhà của mấy người, lúc nãy chẳng phải hai người nói muốn chuyển đi hay sao? Cho nên, các người đang cố ý diễn cho chúng tôi xem đấy à, cũng chỉ vì tham muốn ngôi nhà? Đúng là không biết xấu hổ! Tôi cảm thấy, hai anh em bọn nhỏ lấy được tiền bán nhà, dựng một căn nhà một gian nhỏ một chút, mặc dù trông có vẻ hơi thiệt thòi, nhưng mà mạng cũng sắp không còn nữa, chỗ ở có tốt đến mấy thì có tác dụng gì chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận