Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 420. Ấm áp

Chương 420. Ấm áp
Chương 420: Ấm áp
Giang Phong cười: “Ngược lại, hiển nhiên anh luôn hướng về phía em rồi, em chính là vợ chưa cưới của anh, từ trước đến nay con người này của anh đều giúp người thân chứ không giúp lý.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, sau đó cảm thán: “Cô ta rất giàu có đấy, qua đây nhận một lô đồ như vậy, ít cũng phải một, hai trăm.”
Cô cũng không vì mình đã giàu có mà không có tính toán về tiền.
Giang Phong lắc đầu: “Không đủ, ít nhất cũng phải ba trăm.”
Từ Toa cũng rất hiểu giá cả, nhưng vẫn ngạc nhiên, cô hỏi trong sự kinh ngạc: “Nhiều như vậy á?”
Sau đó lại cảm thán: “Em còn tưởng cô ta không có tiền chứ.”
Giang Phong: “Ai biết được? Có khả năng mỗi người đều có bí mật của mình.”
Lời này ngược lại không giả, Từ Toa gật đầu: “Em cảm thấy rất đúng.”
Tuy có hơi tò mò, nhưng Từ Lập còn đang đợi ở bên ngoài nhà ga, Từ Toa cũng không băn khoăn Hồ Hạnh Hoa làm gì, cho dù cô ta làm gì cũng có liên quan gì đến cô đâu?
Hai người nhanh chóng ra khỏi trạm, từ xa nhìn thấy Từ Lập đang thở phào một hơi.
Từ Toa: “Sao thế?”
Từ Lập: “Anh ở bên này đợi các em, nhân viên công tác ở bên nhà ga cứ luôn nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh khẩn trương lên được.”
Từ Toa bật cười: “Không phải chứ, gan anh nhỏ như vậy sao?”
Từ Lập nhanh chóng đáp; “Không phải anh lớn lên không đứng đắn hay sao? Nếu như anh lớn lên có gương mặt chữ quốc chính nghĩa hừng hực giống như chú Từ, thì anh cũng chẳng lo. Cho dù lớn lên giống như Giang Phong anh cũng không sợ.”
Vẻ ngoài của Từ Lập, nói thế nào nhỉ. Liếc mắt nhìn qua, không giống người tốt cho lắm. Tuy rằng không đến mức rõ ràng giống như Từ Sơn, nhưng cũng có chút xấu xí, nói một câu khó nghe thì chính là có hơi khác người.
Đại khái thì gen của nhà họ Từ cũng là như vậy, mấy tiểu tử này, người nào lớn lên cũng chẳng ra làm sao, gầy dơ xương, lại còn xấu xí, không giống người tốt. Cho dù Từ Lập có mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn có thể diện nhất, cũng vẫn không che lấp được khí chất trời cho này.
Nhưng, các cô gái ở nhà họ Từ ngược lại rất ưa nhìn. Nói ra thì thực sự có chút giống với các đồng chí nam ở nhà họ Từ, nhưng cái cằm giống nhau, đặt lên người các cô gái nhỏ lại vô cùng xinh đẹp, giống như Từ Toa mang theo gương mặt trứng ngỗng mềm mại một chút, cũng hiếm thấy. Đại khái là bị mặt chữ Điền của ba cô tổng hợp lại.
Từ Lập ngưỡng mộ nhìn Từ Toa: “Nếu như anh có thể có kiểu mặt giống như em, anh cũng lén vui rồi.”
Từ Toa: “… Anh đến mức đó sao?”
Từ Lập gật đầu nghiêm túc: “Rất đấy.”
Trước đó anh ta đều ở trong thôn nên cảm giác cũng không rõ ràng, ngược lại mọi người đều là anh nông dân, anh ta vẫn có thể diện hơn người khác một chút.
Nhưng từ sau khi đi vào ủy ban dân làng làm việc, thi thoảng phải đi lên công xã họp, mới thể hiện rõ sự chênh lệch. Anh ta không được chào đón bằng Tiểu Trần. Bây giờ trong huyện tặng quà, đều là Từ Toa lấy giùm anh ta, chính là càng là đi đến nơi có nề nếp, lại càng có thể cảm giác được sự chênh lệch đối xử mà diện mạo không đẹp mang lại.
Trong lòng Từ Lập kêu khổ.
“Anh thật sự khó khăn quá rồi.”
Từ Toa: “Phụt.”
Trong lòng Từ Lập kêu khổ, Từ Toa không chỉ không thể cảm thông, còn cười chê anh ta, khiến trong lòng anh ta lại càng khổ hơn.
Cải trắng nhỏ, trên đất vàng…
Từ Toa: “Anh có đi không đây? Còn không đi nữa, người ta sẽ qua đây kiểm tra thân phận của anh đấy.”
Lời nói của cô thành công dọa sợ Từ Lập, anh ta nhanh chóng vung roi da, nói: “Đi.”
Đại khái là một chuyến ra ngoài đó của Hồ Hạnh Hoa và một chuyến đi này của Từ Lập, ngược lại cũng làm phai mờ nỗi u sầu mang lại vì chia tay ba mình của Từ Toa, trạng thái của cô rất rất tốt.
Giang Phong vẫn luôn để ý đến ánh mắt của Từ Toa, thấy tình trạng của cô tốt lên, anh cũng yên tâm hơn.
Mà ở bên khác, Từ Hồng Vĩ ngồi trong toa xe, mở khóa túi bạt dứa ra, bản thân ông vốn cũng thu xếp hai túi hành lý lớn cho mình, bây giờ còn thêm hai túi bạt dứa nữa, Từ Hồng Vĩ cảm thấy chuyển nhà cũng không nhiều đồ như vậy.
Ông mở một túi trong đó ra, nhìn thấy quần áo xếp chồng lên nhau chèn kín ở bên trong, tuy rằng bộ đội cũng phát quần áo, nhưng bọn họ đều chỉ phát áo ngoài, muốn nói đồ bên trong, chắc chắn vẫn phải mặc đồ của nhà mình.
Từ Toa chuẩn bị bốn áo ghi lê cho ba cô, còn có cả quần thu, quần bông, đều có hết cả. Xuống dưới nữa, còn có quần lót, vô cùng đầy đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận