Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 817. Phiên ngoại – Những người đó trong thôn, những chuyện này… 3

Chương 817. Phiên ngoại – Những người đó trong thôn, những chuyện này… 3
Chương 817: Phiên ngoại – Những người đó trong thôn, những chuyện này… 3
Thím cả Hà: “Cậu ta còn dám về sao? Không phải vì con sâu mọt như cậu ta mà xí nghiệp của thôn chúng ta có thể thất bại được sao?”
Nói đến chuyện này, trong thôn có ai là không mắng chửi người.
Thực ra, những năm này xí nghiệp trong thôn đã bị đả kích, càng ngày càng không tốt. Tiền lương cũng thường xuyên khất nợ, nhưng thật sự sập sạp vẫn là vì chuyện này. Nhưng năm đó điều tra, quả thực Tiểu Trần cũng đã tham ô rất nhiều tiền ở bên này.
“Tôi nghe nói…” Thím cả Hà đè thấp giọng nói: “Chuyện của Tiểu Trần này cũng là trí thức Hồng báo cáo đấy.”
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng cũng chẳng bất ngờ cho lắm.
Anh làm ra một, hiển nhiên người ta phải làm ra mười lăm rồi.
“Cũng không lạ gì.”
“Cũng đúng.”
Thím cả Hà: “Tôi nhớ năm đó, trí thức Hòng và trí thức Chu tốt lắm, bà nói xem, nếu như năm đó bọn họ kết hôn, có phải bây giờ đã khác hẳn rồi không.”
Vấn đề này thì bà Từ biết, bà cụ lắc đầu: “Lúc đó trí thức Chu không làm, chứ không phải trí thức Hồng không làm. Cho nên cũng không có nếu như! Năm đó những thanh niên trí thức có người nào không thích trí thức Chu đâu? Cậu ta cũng không muốn kết hôn ở nông thôn.”
Hai bà cụ còn lại gật đầu.
Người như trí thức Chu, suy nghĩ lệch lạc thì cũng có, làm việc cũng lười biếng, thế nhưng, thật sự anh ta không làm ra chuyện gì xấu. Lúc ấy ở trong thôn chính là như vậy.
“Bây giờ là diễn viên điện ảnh rồi phải không?”
“Cái phim Quyết Chiến Huyền Vũ vài ngày trước ấy, cậu ta còn diễn vai một tướng quân trung nghĩa, chậc chậc, thật sự tính cách chẳng giống con người tí nào.”
“Thì phim ảnh đều là giả cả mà.”
“Còn không phải sao? Cháu gái lớn nhà tôi nghe nói cậu ta đã từng về thôn chúng ta, còn hỏi tôi có ảnh không? Bây giờ mấy đứa nhỏ này, chỉ xem có đẹp trai hay không, mà không thèm nhìn nhân phẩm thế nào. Tôi nói người này chẳng ra làm sao, lúc về quê đó toàn dỗ các cô gái làm việc cho cậu ta, là một tên ăn bám, mà nó còn không tin.”
“Ha ha ha ha!”
Mấy người nói đến những người, những việc trong thôn này, ngược lại cảm thấy vô cùng có tinh thần.
“Phải nói, vẫn là con nhóc nhà họ Hoàng thông minh, người trong thôn đều nói con bé không hiểu chuyện, không hiểu nhân tình, giống như chó điên. Nhưng bà xem người ta có quy tắc, năm đó Tiểu Trần có ý với con bé, không phải cô gái nhà người ta còn không bằng lòng sao? Con bé kết hôn với Thổ Cẩu Tử, bao nhiêu người cười chê nó? Bao nhiêu người cảm thấy mắt nhìn của nó không ổn. Thổ Cẩu Tử cũng không có cách nào so được với Tiểu Trần, nhưng bà xem bây giờ người ta thế nào? Thổ Cẩu Tử mở tiệm chụp hình đó, làm ăn rất tốt.”
“Cái đó gọi là Studio nhiếp ảnh.”
“Thì dù sao cũng là chụp ảnh cả, làm ăn rất phát đạt, còn lái cả xe hơi nhỏ, lại còn tốt với Hoàng Diệu Thường nữa.”
Bà Từ kiêu ngạo: “Mở Studio nhiếp ảnh là Toa Toa nhà tôi chỉ cho Hoàng Diệu Thường đấy nhé.”
Thím cả Hà và thím Lục hiểu ra, sau đó nói: “Quả nhiên người đi học nhiều, đầu óc rất nhanh, chỉ tùy tiện tiết lộ một chút, đã có thể khiến người phát tài rồi.”
Bà Từ cười: “Ngược lại thì không, ý kiến là Toa Toa đưa ra, nhưng việc là bản thân người ta làm, cũng cần Thổ Cẩu Tử phải cố gắng. Nếu như bản thân không cố gắng, người khác nói nhiều đến đâu cũng vô dụng.”
“Nhà họ Hoàng có vận khí thật tốt, con trai con gái đều có triển vọng.”
“Hai đứa con trai nhà bọn họ đều to gan, cho nên nói người to gan thì chống đỡ được, còn người nhát gan thì chết đói. Đều ở cùng một thôn, người ta có thể hạ quyết tâm, rời đi cũng đúng. Bây giờ tôi đã nhìn ra rồi. Những tên lải nhải dong dài, cả ngày ở nhà cãi tới cãi lui đó, cuộc sống đều không tốt. Ngược lại những gia đình hòa thuận đó, đoàn kết đồng lòng, cuộc sống lại càng tốt hơn. Bà xem hai anh em nhà họ Hoàng, còn không phải bọn họ cùng nhau phấn đấu sao? Hai anh em nhà người ta có cửa hàng ở thành phố rồi, đối xử với em gái em rể cũng tốt.”
“Nhà bọn họ vẫn luôn rất đoàn kết.”
“Còn không phải sao.”
Mọi người nói đủ chuyện của người trong thôn, cũng không thiếu lại nói đến người bên ngoài.
“À đúng rồi, nhà người thân đó của nhà bà, chính là cháu trai ngoại của nhà cháu trai ngoại của bà, đã tìm được đối tượng chưa? Bên nhà tôi có một con bé người thân, con người cũng không tệ, đã học đại học, điều kiện cũng tốt...”
Bà Từ cười: “Tôi nào có quản được chuyện này, bây giờ tôi cũng không lo chuyện này nữa. Phí sức lắm, người trẻ tuổi như bọn họ tự tới đi. Còn nữa bây giờ nào còn chuyện xem mắt nữa. Đừng nói là cháu trai ngoại của cháu ngoại tôi xa như vậy, bà xem, con trai nhỏ của cháu ngoại tôi còn độc thân, tôi cũng không tham gia vào.”
“Bà nói con trai nhỏ đó, có phải chính là Tiểu Bất Điểm và Tiểu Thạch Đầu đã tới thôn chúng ta năm đó khám bệnh không?”
Bà Từ: “Ừm đúng.”
“Cậu ta hơn ba mươi rồi thì phải?”
Bà Từ: “Đúng rồi!”
“Vậy mà không kết hôn?”
Bà Từ lắc đầu: “Không kết hôn, nhưng cứ mặc nó đi, bản thân mình sống vui vẻ là được, không cần nghĩ rất nhiều như vậy, kết hôn rồi cũng chưa chắc đã vui.”
“Nhà cậu ta cũng thật mới mẻ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận