Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 394. Lại đến cửa

Chương 394. Lại đến cửa
Cảm ơn bạn thanhlanhlung MêM92 và yy29669259 đã tiếp thêm năng lượng cho team ^^
Chương 394: Lại đến cửa
Kiểu nói này, Từ Hồng Vĩ lập tức trừng mắt, sợ con gái chịu thiệt, dù sao con gái ông vẫn còn là cô gái nhỏ.
Ông còn chưa mắng người, đã nghe thấy Giang Phong nói tiếp: “Cháu nói thật với mọi người, trước đó cháu thu được một cây nhân sâm già, đó đều là tiền của Từ Toa, coi như hai chúng cháu hùn vốn mua được.”
Từ Hồng Vĩ: ... Thì ra là chiếm chỗ tốt này.
Giang Phong thành thật: “Có vài lời, có vài việc cháu không tiện nói, nhưng mà cháu qua lại với Từ Toa trước giờ đều là Từ Toa bỏ ra nhiều hơn, cháu mới là người ăn cơm mềm. Cho nên cháu đưa chút đồ đến cũng là nên làm.”
Người nhà họ Từ trầm mặc.
Từ Toa: “Đúng, nên như thế.”
Người nhà họ Từ: “....”
Được rồi, con vui là được!

Giang Phong mang thịt và trứng qua, mấy món này quả thật khá ngon.
Buổi tối bà Từ đã nấu ba quả trứng vịt muối, cắt ra một đĩa.
Ở bên này của bọn họ ít có trứng vịt, bình thường đều là ăn trứng gà, cho dù là mấy ngày lễ như tết Đoan Ngọ có thói quen ăn trứng vịt muối thì cũng là ăn trứng gà muối. Phải nói rằng với kiểu trứng muối này thì trứng gà và trứng vịt thật không giống nhau. Trứng gà có tốt hơn nữa cũng không ngâm ra được mùi vị kia của trứng vịt muối.
Đặc biệt hơn, thứ mà Giang Phong mang đến vậy mà lại còn dầu, ăn một miếng vào, dư vị bất tận.
Bữa cơm tối này quá tuyệt vời, vừa không cẩn thận một cái đã ăn no căng.
Từ Hồng Vĩ nhìn chằm chằm Giang Phong, nói: “Đi nào, ra ngoài đi bộ cho tiêu cơm với tôi.”
Giang Phong cười nói “Vâng” rồi cùng ông ra ngoài, Từ Sơn lập tức sáp lại nói nhỏ bên tai Từ Toa:
“Bọn họ có thể đánh nhau không nhỉ?”
Từ Toa liếc nhìn anh ta nói: “Cậu cảm thấy ba cháu không có chừng mực hay là cảm thấy Giang Phong không có chừng mực?”
Từ Sơn: “…”
Anh ta lặng lẽ rời đi.
Nhưng rất nhanh anh ta lại sáp lại nói: “Từ Toa, anh rể bị thương, mấy ngày này cần phải bồi dưỡng thân thể đúng không?”
Từ Toa gật đầu: “Vâng , cháu nghe bà nói phải bồi bổ cẩn thận.”
Vẻ mặt Từ Sơn giống như tên trộm, cười ha ha.
Từ Toa: “???”
Từ Sơn: “Chúng ta lại có lộc ăn rồi.”
Lúc mới bắt đầu, bà Từ nấu cơm còn chia ra hai kiểu, nhưng mùa hè dần dần bắt đầu bận rộn nên bà ấy không muốn nấu hai kiểu nữa, thời gian đó để nghỉ ngơi một lúc còn tốt hơn, hơn nữa ở nhà không ngừng mua sắm thêm đồ, thêm vào nữa họ đã dần quen với cuộc sống bắt đầu tốt lên.
Từ Sơn nhớ lại chuyện ăn uống của nhà bọn họ bây giờ, lại nghĩ đến việc ăn uống của một năm trước, đó thật sự là không thể so được.
Nhà họ nếu đã không chia ra hai kiểu cơm, vậy chắc chắn là ăn ngon thì cả nhà cũng ăn ngon. Chuyện này mà Từ Sơn có thể không vui à? Tuy rằng anh ta không bị thương không cần bồi bổ nhưng cũng cam tâm tình nguyện mà ăn đồ ngon chứ! Từ Sơn vui sướng kéo Cổ Đại Mai nói:
“Đại Mai, cuộc sống của chúng ta tốt quá đi.”
Mặt mũi của Cổ Đại Mai lúc gầy thì trông khá chanh chua, sau khi thêm được tí thịt trái lại trông xinh đẹp hơn chút. Ngay cả tóc tai xơ vàng cũng đen lên nhiều.
Cô ta đau khổ than: “Như này phải ăn đi biết bao nhiêu đồ chứ?”
Từ Sơn sợ Từ Toa không thích nghe sẽ tức giận, giữ cô ta lại nói nhỏ: “Chúng ta không tiêu tiền, ăn chùa uống chùa theo thì đừng có lải nhải nhiều thế, nếu không sẽ bị đánh đó.”
Cổ Đại Mai: “Em biết, nhưng biết thì không đau lòng hả?”
Bảo Cổ Đại Mai phóng khoáng lên, vậy thì không thể được rồi.
Suy cho cùng, đây cũng là nhân vật có thể cướp đồ ăn trong miệng chó mà.
Từ Toa cũng quen rồi, lời nói của mợ, Từ Toa căn bản không quan tâm, trái lại cô đi bế Nữu Tể rồi gọi:
“Từ Đường Đường à Từ Đường Đường.”
Từ Đường, đời trước chính là Từ Đường Đường.
Vì vậy Từ Toa không hề bất ngờ với tên của cô bé.
Cái miệng nhỏ ngọt ngào của Nữu Tể nói: “Chị họ xinh đẹp nhất.”
Cô bé đại khái đã dùng tất cả kỹ năng nói chuyện để khen ngợi Từ Toa, lại luôn mồm khen:
“Chị họ xinh đẹp nhất, nhất luôn đó.”
Cổ Đại Mai: “Ôi, em đi đây hai cái đứa này buồn nôn chết đi được.”
Từ Sơn trái lại thì cười sặc sụa: “Nữu Tể nhà chúng ta đúng là biết nói chuyện.”
Mấy người đang cười đùa thì nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa truyền vào, giọng nói có hơi xa lạ, Từ Toa ló đầu ra vừa nhìn đã nhận ra, đấy là cậu cả.
Bởi vì chỉ gặp một lần, ngược lại rất lạ.
Người đi cùng anh ta là cậu hai, hai người đứng bên cạnh Từ Hồng Vĩ và Giang Phong, Từ Toa đi ra nghênh đón:
“Cậu, sao hai cậu lại đến đây thế?”
Rồi lập tức gọi bà của cô: “Bà ơi, bà xem ai đến này?”
Đối với nhà có tiền mà nói, đón năm mới là ngày vui, nhưng đối với người nghèo mà nói, đón năm mới chính là cuối năm phải trang trải nợ nần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận