Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 793. Một năm lại một năm nữa 7

Chương 793. Một năm lại một năm nữa 7
Chương 793: Một năm lại một năm nữa 7
Ngược lại Từ Toa rất tò mò, nếu như vấn đề của Giang Phong dễ dàng tốt lên như vậy, vậy anh cũng không đến mức từ nhỏ đến lớn đều chịu quấy rầy như thế. Hơn nữa, anh học y cũng vì nguyên do này, thế nhưng, vẫn luôn không có thay đổi gì.
Đột nhiên bây giờ lại tốt lên.
Giang Phong lắc đầu: “Anh cũng không rõ.”
Anh rất xác định, bản thân mình không có bất cứ sự thay đổi gì, cơ thể đã không có bất cứ sự thay đổi gì, vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Bản thân anh không hiểu, nhưng suy đoán thì lại có: “Có lẽ… có liên quan đến thành phố Giang Hải đi.”
Từ Toa nhướn mày, không tán thành: “Nhưng anh sớm đã có thể đi vào thành phố Giang Hải rồi mà, cũng không phải tốt lên ngay từ đầu.”
Giang Phong: “Có lẽ là vì biến đổi ngầm chăng?”
Từ Toa: “Nhưng thành phố Giang Hải cũng có thứ gì ảnh hưởng đến anh đâu…”
Giang Phong nhướn mày: “Ai nói không có? Không khí.”
Anh kiên định bảo: “Em không cảm thấy khí hậu rất quan trọng sao?”
Anh càng phân tích, ngược lại càng cảm thấy có khả năng: “Anh ở quê tốt lên chậm, là vì chỉ có khi trời đổ mưa mới có thể xuất hiện ở thành phố Giang Hải. Nhưng bên chúng ta mưa nhiều, anh vào thành phố Giang Hải cũng nhiều hơn rất nhiều, cho nên có phải vì nguyên nhân thời gian ở thành phố Giang Hải dài hơn mà khí hậu ở nơi đó ảnh hưởng đến anh, cho nên ngược lại anh cũng tốt lên hay không?”
Từ Toa: “…”
Cô im lặng rất lâu, rồi thấp giọng đáp: “Cái này có hơi vi diệu.”
Giang Phong vừa cười vừa nói: “Cho dù là thật hay giả, dù sao cũng đều là suy đoán, thực tế cũng không quan trọng như vậy.”
Từ Toa bừng tỉnh, gật đầu đáp: “Ngược lại cũng đúng.”
Hai người nói cười, tản bộ được một lúc trên đường núi, lúc này lại cùng nhau đi xuống núi, vừa đến cửa nhà, đã nhìn thấy Lâm Châu đang đi ra cửa, cậu bé vừa cười vừa chào hỏi, Giang Phong hỏi: “Không phải sẽ ở lại ăn cơm sao? Em mới đến đã đi rồi sao?”
Lâm Châu: “Em gái và em rể em vẫn đang ở nhà đợi em ăn cơm, em không ở bên này được.”
Tuy rằng cậu bé và Từ Đường vẫn ngọt ngào như cũ, nhưng đón năm mới cũng không tiện ở nhà người ta, cậu bé vừa cười vừa bảo: “Buổi chiều em lại qua đây sau.”
Giang Phong và Từ Toa: “…”
Cho nên, buổi trưa em về nhà một chuyến chỉ để ăn một bữa cơm, rồi buổi chiều còn quay lại?
Vợ chồng bọn họ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau, có hơi không hiểu mạch suy nghĩ thần kỳ của Lâm Châu.
Mắt thấy Lâm Châu lái xe rời đi, Từ Toa vào trong sân đã nhìn thấy Từ Đường đang chọc em trai và em gái, Tiểu Bạch chống eo, nói: “Chị, sao chị có thể xấu như vậy chứ?”
Từ Đường cười ha ha.
“Em phải tố cáo với anh rể.”
Từ Đường: “Anh ấy thương chị nhất, em có tố cáo cũng vô dụng.”
“Chị gái xấu hổ kìa.”
Từ Đường: “Không hề! Bọn chị kết đối tượng một cách quang minh chính đại nhé!”
Chợt vừa nhìn thấy vợ chồng Từ Toa trở về, cô bé lập tức nói: “Anh rể và chị họ còn ngọt ngấy hơn, tương thân tương ái phải là như vậy, loại nhóc con ba ngấn như em không hiểu đâu.”
Tiểu Bạch có dáng vẻ nhỏ nhắn, chỉ mới năm tuổi, cô bé ngửa đầu lên, chống nạnh trông giống như đại nhân nhỏ, nói: “Sao có thể giống nhau được, họ là vợ chồng, còn anh chị chưa kết hôn.”
Từ Đường: “Vậy bọn chị cũng sắp kết hôn rồi đấy…”
“Gì cơ!” Lần này, không chỉ Từ Toa phát ra tiếng hét kinh ngạc, mà ngay cả vợ chồng Từ Sơn cũng kêu lên, hóa thân thành con gà hét chói tai.
Sắc mặt của Từ Đường có hơi đỏ bừng, nhưng lại nói: “Chị và Lâm Châu dự định năm sau kết hôn, được, được chưa?”
Cổ Đại Mai chỉ vào Từ Đường, run rẩy nửa ngày không nói nên lời, thật lâu sau mới bảo: “Con nhãi ranh nhà con đúng là đủ lông đủ cánh rồi, chuyện kết hôn cũng không thèm bàn bạc với ba mẹ, mà toàn tự mình con quyết định, con có năng lực như vậy, sao không bay lên trời luôn đi?”
Người làm mẹ này, tâm trạng thật sự không quá tốt. Tuy rằng cô ta cũng rất hy vọng con gái lấy chồng, nhưng không mong con gái chuyện gì cũng tự mình quyết định, mà bọn họ chỉ được thông báo cho biết.
Từ Đường vừa nhìn đã biết bọn họ hiểu lầm, mới nhanh chóng nói: “Không phải con quyết định, mà chỉ là có suy nghĩ như vậy thôi. Cuối cùng cụ thể là khi nào kết hôn, vẫn là nghe ba mẹ cơ mà. Bọn con chỉ là có dự định như vậy, nếu năm sau không kết hôn thì năm sau nữa cũng được…”
“Năm sau nữa cái gì, năm sau con phải kết hôn ngay, con đã bao nhiêu rồi hả?” Cổ Đại Mai lại lớn tiếng.
“Qua năm mới rồi từ từ nói chuyện.” Từ Sơn nhanh chóng nhắc nhở Cổ Đại Mai.
Năm mới cũng không thể tức giận, bằng không một năm đều không thuận lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận