Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 588. Lên thăm 6

Chương 588. Lên thăm 6
Chương 588: Lên thăm 6
Cổ Đại Mai hé miệng bảo: “Đứa nhỏ Lâm Châu này cũng thật khó lường. Mợ từng hỏi thằng bé, nhưng nó nói hoàn toàn không có vàng gì cả, nó cố tình nói thế đấy. Cháu xem, thằng bé vô cùng hận chuyện năm đó chú hai nó ngược đãi hai anh em.”
Từ Toa nghiêm túc: “Nếu là cháu, cháu cũng ghi thù. Nhân phẩm của cả nhà đó quá xấu.”
Bây giờ Lâm Tiểu Muội đã lớn hơn một chút, nhưng làm việc lại chậm hơn nửa nhịp, cũng không phải nói người ta không lanh lợi, mà là phản ứng hơi chậm một chút, có lẽ không lập tức nhìn ra ngay được, nhưng ngày tháng lâu dần, vẫn có thể nhận ra một chút.
Bạn rất khó nói khi còn nhỏ bị hành hạ, dinh dưỡng không đủ, mà vẫn là trời sinh chính là như thế.
Nhưng cũng chính vì không tìm được nguyên nhân, nên thân là anh trai nhỏ, Lâm Châu chắc chắn sẽ cảm thấy là cái trước hơn. Không có người nào cảm thấy em gái mình là đứa ngốc bẩm sinh hết. Cho nên cậu bé căm thù chú hai Lâm là lý đương nhiên. Mà trên thực tế, chú hai Lâm cũng thật đúng là gieo gió gặt bão.
Nếu như năm đó anh ta có được tài sản của anh trai, đối xử tốt với anh em Lâm Châu một chút, thì cũng không đến mức đi đến bước đường ngày hôm nay.
Nếu không phải lúc đầu anh ta làm như vậy, có khả năng kết quả cũng sẽ khác hẳn.
Hơn nữa, nhiều năm như vậy qua đi, anh yên lặng cũng thôi đi. Đây lại còn chủ động tới cửa mang theo ý xấu, cũng khó trách người khác muốn báo thù anh.
Cho nên mới nói đều là đáng kiếp cả thôi!
Lại càng đừng nói, bọn họ còn tính kế Lâm Tiểu Muội.
Đối với Lâm Châu mà nói, Lâm Tiểu Muội là người quan trọng nhất, không thể chạm vào vảy ngược của cậu bé được, muốn hại Lâm Tiểu Muội, vậy chính là kêu Lâm Châu liều mạng.
Từ Toa đã rất lâu rồi không nghe được các loại tin đồn có liên quan đến Thượng Tiền Tiến. Lần này bất chợt nghe được rất nhiều tin tức, vẫn rất cảm thán, có một loại cảm giác rất khó hình dung. Nhưng cô vẫn cảm thấy, Tiểu Lâm Châu làm không sai.
Từ Toa: “Đáng kiếp!”
Cô nghiêm túc nói: “Có vài người đúng là đáng kiếp!”

Nhà của đám người Từ Toa mời hai dì đến phụ trách quét dọn và nấu cơm. Mới đầu bà Từ còn cảm thấy không cần thiết phải vậy, thế này lại lãng phí tiền, nhưng căn nhà mấy trăm mét vuông, đến một người cần cù như bà cụ nhìn thấy cũng phát sợ. Có điều trong nhà có bảo mẫu, thật sự tiện hơn rất nhiều.
Bây giờ việc làm mỗi ngày chính là sớm tối đưa hai bạn nhỏ đến nhà trẻ.
Đừng thấy mới qua một năm, bên này đã phát triển hẳn lên, nhưng bất cứ ai nhìn vào cũng không dám tin, hơn một năm trước nơi này còn là một thôn xóm tan hoang trong thành phố. Mà rất nhiều người vì gia đình đều ra ngoài làm việc, ngược lại con cái không ai trông nom.
Thấy không, nhà trẻ cũng đúng lúc xuất hiện.
Khỏi phải nói, trên đời này cũng không thiếu người thông minh lại có tầm nhìn.
Viện trưởng của nhà trẻ này còn là người quen của Từ Toa, là bạn học cũ của cô, vì Từ Toa là người phát triển nhanh nhất trong đám bạn học bọn họ, và cũng là người phát triển tốt nhất, nên bạn học cùng lớp bọn họ đều tới đây học hỏi kinh nghiệm vài lần.
Mà chị cả lớn tuổi nhất ở lớp bọn họ, Phương Tiệp, đã nhìn ra được cơ hội kinh doanh từ trong này, công nhân ở nhà xưởng bản địa nhiều, cho dù không vào xưởng, chỉ làm buôn bán nhỏ ở nhà, thì trẻ con vẫn không có người trông.
Vậy nên làm thế nào với những đứa trẻ này? Thực ra các hộ gia đình đều phát rầu vì chuyện này.
Cô ta rất nhanh đã xin được thủ tục, mở một nhà trẻ tư thục ở đây.
Thực ra nói ra cũng chưa chắc là vì muốn cho trẻ con học được bao nhiêu thứ, mà là để bọn trẻ có chỗ ở. Nhưng Phương Tiệp đã ngay lập tức tung các chiêu trò “sinh viên đại học giảng dạy”, “cơm trưa dinh dưỡng”, “đồng phục miễn phí.”
Bởi vì những mánh khóe này, tuy rằng giả ở nhà trẻ không thấp, nhưng trẻ con cũng rất đông.
Giống như hai bạn nhỏ nhà Từ Toa cũng ở trong nhà trẻ này.
Cho dù là năm mới, nhà trẻ vẫn mở đến hai mươi chín tháng chạp, vì ai kêu nhà xưởng bên này đều tới hai mươi chín tháng chạp mới nghỉ. Nhưng vì hôm nay gia đình đám người ba người nhà Từ Sơn tới đây, nên Từ Toa cũng không cho con đến nhà trẻ nữa.
Nữu Tể thông cảm nhìn hai cháu trai, nói: “Tụi nhỏ thật đáng thương, mới bốn tuổi đã phải đi học.”
Bà Từ: “Đáng thương cái gì, tụi nó thích đi lắm, ngày nào cũng chạy loạn như khỉ ấy.”
Nữu Tể: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận