Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 397. Cảm kích

Chương 397. Cảm kích
Chương 397: Cảm kích
Anh quả thật cảm thấy số tiền này tương đối nhiều rồi, nhưng Từ Toa đã sẵn lòng thì anh chắc chắn cũng không nói gì nhiều.
So ra thì, làm người biết sự phát triển của tương lai, Từ Toa trái lại hoàn toàn không đau lòng số tiền này.
Có lẽ bây giờ trong mắt mọi người đều là cô chịu thiệt.
Nhưng với cách nhìn của Từ Toa, thật ra mình vẫn là người được hời.
Cô có được món hời này hay không đều được nhưng có người sẽ vì chuyện này mà thay đổi đời người, như thế thì Từ Toa nguyện làm một người tốt.
“Em lấy nhiều tiền thế ra, người nhà em sẽ không có ý kiến gì chứ?” Giang Phong cũng vì nghĩ cho Từ Toa, anh lưỡng lự một lúc rồi hỏi:
“Em có nghĩ đến chuyện kiếm chút tiền không?”
Từ Toa: “Chợ đen?”
Cô phản ứng lại ngay.
“Nhưng em không thể tự đi chợ đen.”
Giang Phong: “Em chuyển một đống đồ ra ngoài đi rồi anh đi chợ đen bán.”
Từ Toa: “Chúng ta không cần thiết liều lĩnh nguy hiểm như vậy chứ?”
Giang Phong cũng rất thẳng thắn: “Anh đang nghĩ, nói chung không thể chỉ tiêu mà không kiếm.”
Tuy rằng chuyện này vẫn luôn là Giang Phong khuyến khích nhưng Giang Phong thật sự không có ý định đòi hỏi, cứ cho là đổi được cả bộ đá hồng ngọc thì anh cũng định giao cho Từ Toa. Nhưng dù cho như vậy, Giang Phong cũng không muốn Từ Toa bởi vì tiền mà ầm ĩ với người nhà.
Dù nói rằng chú Từ không nhất thiết đòi tiền của Từ Toa, càng không nhất thiết kiểm tra xem Từ Toa còn thừa lại bao nhiêu tiền. Nhưng nếu biết Từ Toa đã tiêu tiền rồi thì chưa chắc đã vui vẻ.
Nói cho cùng đối với nhiều người thì đá hồng ngọc là đồ không thể ăn, không thể dùng.
Mọi người đều biết đáng tiền, Đại Dũng và Nhị Dũng không biết sao?
Cũng biết!
Nhưng bây giờ vật tư càng tốt hơn mấy món đồ không thể ăn, không thể uống này.
Vì vậy tuy rằng Giang Phong tiêu tiền nhưng cũng mong Từ Toa có thể giữ nguyên tiền tiết kiệm của mình. Thêm nữa là, anh cũng sợ cái thành phố trống không này biến mất, nếu bọn họ không có tiền thế mới là phí công vô ích.
Giang Phong đây là mua cho Từ Toa một phần bảo hiểm.
Bản thân cô là người rộng lượng, Giang Phong thật ra cũng không tính toán, nhưng anh hi vọng Từ Toa có thể sống tốt.
Đồ đạc cô đều để ở thành phố trống không kia nhưng anh vẫn muốn cô có thể nắm một ít tiền trong tay. Có một ngày thành phố kia biến mất không thấy nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của Từ Toa.
Từ Toa: “Vậy anh cảm thấy, chúng ta chuyển đồ ra ngoài có gì thích hợp?”
Cô “À” lên một tiếng, cảm thán: “Nếu như chúng ta ở chung với nhau thì tốt rồi, em không cần lo lắng những người khác.”
Nói xong cảm thấy câu này không đúng, lại nhìn Giang Phong, quả nhiên mặt đã ửng hồng.
Từ Toa: “…”
Cô vội vàng giải thích: “Em thật sự không có ý gì khác đâu.”
Giang Phong: “Ồ.”
Từ Toa đấm anh: “Em thật sự không có mà, em cũng không có ý nói chúng ta lập tức kết hôn.”
Giang Phong giương khóe miệng lên, “Ừ” một tiếng.
Sắc mặt của Từ Toa đỏ hồng, cảm thấy mình có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.
Cô đá Giang Phong một chút rồi nói: “Anh đừng có nghĩ lung tung.”
Hung dữ!
Giang Phong “Ừ” một tiếng, nhưng ánh mắt của anh thì đã bán đứng anh.
Ở phía xa xa, Từ Hồng Vĩ trông thấy Giang Phong và Từ Toa sáp lại xì xầm với nhau, ông khe khẽ cau mày, cảm thấy đúng là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.
Giang Phong: “Ba em đến kìa.”
Từ Toa: “Rút lui thôi!”
Hai người giải tán, Từ Toa bình bịch chạy đi.
Giang Phong đứng ở chỗ cũ, đợi Từ Hồng Vĩ.
Làm con gái có thể chạy trốn, làm con rể thì không thể.
Anh lộ ra tám chiếc răng trắng nhỏ, vô cùng hòa nhã: “Chú Từ.”
Từ Hồng Vĩ: “… Cái tên nhóc gian xảo này.”
Nói thật, tuy rằng ở mọi khía canh Giang Phong đều không kém nhưng Từ Hồng Vĩ thật là không làm sao mà vừa ý Giang Phong được, nếu nói làm con rể của mình, ông vô cùng không bằng lòng. Nhưng lúc bắt đầu ông lại không từ chối, đây là vì cái gì?
Còn chẳng phải là vì Từ Toa!
Nói đến cùng thì Từ Hồng Vĩ chính là một bậc phụ huynh cưng chiều con cái.
Chuyện này nếu đặt ở thời hiện đại chính là kiểu phụ huynh mà thấy con mình là tốt nhất, nếu có phạm lỗi thì cũng là trách mắng người khác sai.
Bạn xem ông có thể cảm thấy Từ Sơn không đáng tin, có thể cảm thấy Giang Phong là tên lừa gạt.
Nhưng lại không nghĩ đến chính mình như thế có phải là tiêu chuẩn kép không.
Bởi vì Từ Toa cam tâm tình nguyện, cho dù cảm thấy Giang Phong có điểm yếu và thiếu sót cũng nhiều lắm nhưng Từ Hồng Vĩ thế mà cũng chẳng nói không được.
“Không phải cháu đi giúp anh Đại Dũng và anh Nhị Dũng liên hệ với người mua à? Sao lại ở đây thế?”
Giang Phong: “Cháu liên hệ xong rồi.”
Từ Hồng Vĩ hoài nghi nhìn Giang Phong.
Nói thật, Giang Phong – cái người này thật ra vô cùng thần bí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận