Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 760. Chia 6

Chương 760. Chia 6
Cảm ơn bạn mnn0909 Helentia đã đẩy kim phiếu cho truyện ^^
Chương 760: Chia 6
Giang Phong: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, tớ biết kêu cậu đưa ra quyết định rất khó, nhưng tớ để lại lời nói ở đây, bất cứ khi nào cậu tới Thâm Quyến tìm tớ đều có hiệu quả hết.”
Trụ Tử đỏ hoe mắt: “Cảm ơn cậu, Giang Phong.”
Giang Phong cười: “Không có gì, có thế nào thì cậu cũng là phù rể của tớ cơ mà.”
Nhắc đến chuyện này, Trụ Tử cười càng vui vẻ hơn, anh ta đáp: “Vợ tớ cũng là nhìn trúng tớ vào hôm đó đấy.”
Vì chuyện này, mấy chàng trai ở trong thôn như bọn họ đều tìm được đối tượng, cho nên nói, người đẹp vì lụa.
Giang Phong và Trụ Tử ở bên này nói chuyện, bên kia mấy người mẹ Trụ Tử, người nào cũng nhìn món quà mà Giang Phong mang tới, không biết nên thế nào mới tốt, vừa cầm vào nhà còn chưa cảm giác được gì, nhưng càng ngày mùi hương càng nồng, thơm nức mũi.
Là gà rán.
Bọn họ đều nghe nói, Giang Phong đã mua gà rán. Nhưng, mẹ Trụ Tử nào có thể tùy tiện lấy ra ăn, cái này cần con trai quyết định. Dù sao, nói thật, bọn họ không nên nhận quà nặng như vậy của người ta.
Người trong thôn đều biết Từ Toa của nhà họ Từ giàu có, nhưng người ta có tiền là của người ta, bọn họ tính là cái gì?
Không phải người thân cũng chẳng phải địch, cứ thấy rất ngại ngùng.
Mấy đứa trẻ mở to mắt dán lên cái túi, vợ Trụ Tử nhỏ giọng nói: “Mau ăn đi, ăn xong rồi ra ngoài chơi.”
Có điều lời này cũng không thể trấn an được tụi trẻ, tuy rằng ba đứa nhỏ hiểu chuyện, nhưng vẫn nhìn với vẻ chờ mong như thế, nước miếng nhỏ tí tách. Nhưng lúc này, ngược lại hai người Giang Phong lại đi ra ngoài, anh duỗi tay xoa đầu đứa trẻ: “Không có việc gì có thể tới nhà chú tìm hai đứa trẻ nhà chú chơi.”
Anh mỉm cười: “Bác gái, em dâu, cháu đi trước nhé.”
Trụ Tử: “Mấy thứ cậu mang tới, bọn tớ không thể nhận được đâu…”
Giang Phong: “Hai người đàn ông chúng ta cũng đừng đôi co vì cái này nữa, nếu như cậu không nhận, tớ sẽ giận đấy.”
Anh không muốn dây dưa mà rất nhanh đã ra khỏi cửa.
Trụ Tử tiễn người ra ngoài, lúc này trở về, anh nhìn thứ trên bàn, nói: “Nhân tình thế này làm sao trả…”
Mẹ Trụ Tử và vợ Trụ Tử cũng không biết nói gì.
Trụ Tử mở cái túi mà Giang Phong xách tới, bên trong là một con gà nướng bọc trong giấy dầu, cũng chính là thủ phạm luôn cám dỗ mấy đứa trẻ.
“Gà!” Đôi mắt của mấy đứa trẻ sáng ngời.
Ngoại trừ gà rán ra, Giang Phong còn mang một miếng thịt, xem chừng tầm hai cân, ngoài hai cái này ra, còn có một bọc kẹo và một bọc bánh quy. Đây đều là đồ mua từ hợp tác xã tiêu thụ, Trụ Tử đã từng thấy qua, nhưng chưa bao giờ từng mua.
“Thế này, thế này cũng nhiều quá…”
Vợ Trụ Tử cũng dại ra, nói: “Chúng ta nhận đồ quý giá như vậy của người ta, làm sao mà trả đây.”
Hai vợ chồng nghĩ giống nhau, nhưng lúc này, bản thân Trụ Tử cũng đã bình tĩnh lại, anh ta nói: “Nếu Giang Phong đã có lòng, vậy chúng ta cứ nhận đi, chuyện sau này để sau này nói.”
Anh nhìn mấy đứa trẻ đều hiện ra vẻ thèm rỏ dãi, không nhịn được mà nói: “Con gà nướng này, cho tụi nhỏ ăn một ít đi.”
Mẹ Trụ Tử không đồng ý: “Cái này có thể giữ lại qua năm mới…”
“Mẹ, miếng thịt này để năm mới, còn gà nướng cho tụi nhỏ ăn một chút, đã mấy tháng nay chưa được nếm vị thịt rồi.”
Anh ta nhìn con gà nướng, bản thân cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, bảo: “Đây chắc chắn là hôm nay vừa mới nướng đấy. Con nghe nói, ở cửa xưởng dệt vải của công xã thường có người lén lút đẩy xe tới bán cái này, tuyệt vời nhất chính là gà nướng… con đoán, chính là cái này.”
“Con gà này ăn một nửa đi, để một nửa mai ăn.”
Một con gà lận. Không lễ không tết, sao có thể ăn?
Bà cụ xé một nửa con gà, mấy đứa trẻ nuốt nước miếng, oa một tiếng, rồi cắn miếng thịt gà một cách dè dặt. Trụ Tử nhìn vẻ hài lòng của bọn họ, trong lòng dần dần hạ quyết tâm…
Giang Phong đi thăm mấy người bạn cũ vốn dĩ còn có chút qua lại, mà bên Từ Toa cũng tiếp bạn bè của mình. Nói ra thì bạn của cô thật sự rất ít, cô không qua lại nhiều với các cô gái trong thôn, người duy nhất có thể nói tới, vậy mà lại là Hoàng Diệu Thường.
Hoàng Diệu Thường ngồi ở nhà cô ta nói liên miên không dứt, chưa đến nửa ngày, Từ Toa đã biết gà của nhà phía đông bị trộm mất, vợ nhà phía tây ồn ào đòi ly hôn.
Hoàng Diệu Thường buồn rầu: “Tôi nói khi tôi ở đây, Hội phụ nữ cũng không có nhiều chuyện như vậy, sao bây giờ lại lắm chuyện thế chứ?”
Từ Toa nhìn cô ta cũng không có bộ dáng khó xử gì, mới nói: “Thôi đừng giả bộ nữa, không phải cô rất muốn làm sao?”
Hoàng Diệu Thường cười ha ha.
Cô ta cười đủ rồi, mới bảo: “Tôi nói một chuyện với cô, người khác không biết đâu.”
Từ Toa: “Hửm?”
Hoàng Diệu Thường kiêu ngạo: “Năm sau tôi sẽ được điều tới Hội phụ nữ công xã đấy nhé.”
Từ Toa: “Hả? Thế rất tốt đấy.”
Hoàng Diệu Thường vô cùng đắc ý: “Đúng vậy.”
Từ Toa: “Cho cô đắc ý này, đuôi cũng sắp vểnh cả lên rồi.”
Hoàng Diệu Thường: “Thế là hiển nhiên rồi, bây giờ tôi rất giỏi, tôi đã mua nhà ở công xã rồi, ha ha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận