Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 323. Mời cơm

Chương 323. Mời cơm
Chương 323: Mời cơm
Cổ Đại Mai cảm thấy cách làm tốt nhất chính là kêu bọn họ làm việc, và làm việc nhiều hơn. Cho nên cô ta chỉ hận không thể bóc lột mỗi một người không được dừng lại nghỉ ngơi một giây phút nào.
“Anh ba, anh đi nhanh một chút đi, kéo có chút cành cây như vậy mà đi chậm kinh. Anh nói xem anh còn có thể làm được việc gì hả? Đàn ông, đừng có để người ta xem thường.”
“Em trai, em chuyên tâm đào rau đi, không cho phép phân tâm!”
“Thằng hai, em giúp ba kéo chút đi!”
“Ôi mẹ nó, Hầu Tử! Hầu Tử đâu! Mày lên cây, bên đó có mấy quả đào, hái xuống cho cô mau, Từ Toa thích ăn mấy thứ này nhất đấy.”
Giọng nói của Cổ Đại Mai đúng là quá khẩn trương, nhưng tính cách của người nhà họ Cổ ngược lại rất tốt, người nào cũng mặc cho Cổ Đại Mai sai khiến, không chỉ không nổi giận, mà còn cười ha ha.
Hầu Tử chính là con trai của anh họ thứ bảy của Cổ Đại Mai, năm nay mười bốn tuổi.
“Cô, ở đâu cơ?”
Cổ Đại Mai chỉ: “Ở đó đó! Nhìn thấy chưa, trên ngọn cây, có năm sáu quả kìa. Cô nói với mày, mày hái thì hái nhưng đừng lén ăn đấy nhé.”
Hầu Tử: “Cô cũng bủn xỉn thật đấy!”
Cổ Đại Mai: “Bớt vớ vẩn đi, mau hái xuống cho cô.”
Mấy bác gái trong thôn đi đào rau trên núi liếc mắt nhìn nhau, thấy đồng cảm sâu sắc với những người đàn ông này, rồi lại nhanh chóng thông cảm với bà Từ. Có một đứa con dâu kiêu ngạo và ngang ngược như vậy, sợ là cuộc sống này cũng không quá tốt đâu.
Nhưng những người đàn ông ở nhà họ Cổ này làm việc vừa nhanh vừa lưu loát, ngược lại khiến những bác gái này đều thấy chán ghét đám đàn ông nhà mình.
Bạn nhìn người ta xem, chịu khó, cần mẫn làm việc, lại còn không thích tranh giành, đàn ông như vậy tìm được ở đâu ra?
Lại nhìn nhà mình xem, thật chướng mắt. Làm việc không vừa nhanh vừa nhiều như người ta làm, lại còn lắm mồm.
Cổ Đại Mai cũng không biết những anh em và người vai dưới này ở nhà mình tơi đây đã tạo ra rắc rối trước nay chưa từng có cho đám đàn ông trong thôn. Bụng cô ta kêu ọt ọt. Bạn nói con người mà, thật sự rất kỳ lạ, trước đây ăn ít, đói cũng có thể chịu được. Nhưng bây giờ ở nhà ăn uống tốt hơn, mỗi bữa cơm tối thiểu cũng được ăn no. Một bữa này không ăn cô ta đã cảm thấy uể oải rồi, bụng cũng gõ trống khua chiêng.
Nhưng tính toán thời gian, cũng gần đến giờ rồi.
Cổ Đại Mai gọi: “Ba, ba kêu mọi người nên về nhà ăn cơm thôi.”
Vừa nói như vậy, ba của Cổ Đại Mai còn hơi sững sờ, hỏi ngược lại: “Ăn cơm? Ăn sớm như vậy sao?”
Từ Sơn đã sớm đói meo, cảm thấy đói đến hoa mắt chóng mặt, nghe được lời này, vội vàng nói: “Không sớm đâu.”
Bụng anh ta bắt đầu kêu ùng ục lên rồi, sao còn sớm được nữa?
Ba của Cổ Đại Mai liếc mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng: “Bây giờ mới là canh giờ gì thôi mà!”
Cổ Đại Mai: “Ba, ba đừng dong dài nữa, mau lên đi.”
Ba của Cổ Đại Mai: “… Ừm.”
Quần chúng vây xem: “…”
Bọn họ ai là ba, ai là con gái?
Ba của Cổ Đại Mai: Nhà tôi có bảy anh trai, tôi là bé nhất.
Cổ Đại Mai: Tôi là trưởng nữ trong nhà!
Tuy rằng một người là ba một người là con gái, nhưng bởi vì thân phận khác nhau. Con gái nhà họ Cổ cũng không tính là nhiều, cho nên dẫn đến việc Cổ Đại Mai rất cường thế.
Một nhóm người nhà họ Cổ trùng trùng điệp điệp đi xuống núi, trông giống như sơn tặc. Nhưng người nào cũng đều khiêng củi, ngược lại cảm thấy củi ở sườn núi đều đã bị bọn họ nhặt đi hết, xuống núi đi không bao lâu đã đến nhà họ Từ, ống khói đang phun khói, mặt trời ban trưa khá chói chang, ngược lại cũng không có gió gì cả.
Ba cái bàn đã bày sẵn ở trong sân.
Cổ Đại Mai: “Đặt củi vào trong phòng củi đi, sau đó đi tới bên sông rửa tay nhé.”
Nếu như múc nước rửa cũng quá phiền phức.
Cổ Đại Mai tiến vào phòng lấy xà phòng ra, bảo: “Rửa sạch tay với mặt vào đấy.”
Sau đó nhỏ giọng nói: “Con người của Từ Toa tuy nghèo nhưng chú trọng, còn rất tinh mắt, người nào trong các anh mà không rửa sạch sẽ, con bé chắc chắn có thể sẽ kêu các anh đi rửa lại, như thế sẽ khó coi lắm.”
Nói như vậy, một đám đông người nhà họ Cổ lập tức nghiêm túc hẳn lên. Dù sao, bọn họ cũng làm khách. Nếu như khiến chủ nhà ghét bỏ, vậy thật không hay cho lắm.
Mọi người đi tới bên sông rửa tay như ong vỡ tổ, Từ Toa mở cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô ta, bảo: “Mợ ở sau lưng nói xấu cháu nhé.”
Cổ Đại Mai oa một tiếng giật nảy mình, nhưng vẫn đáp một cách rất thẳng thắn: “Mợ cũng có nói sai đâu! Vốn dĩ cháu rất chú trọng còn gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận