Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 191. Bồi thường

Chương 191. Bồi thường
Chương 191: Bồi thường
Cô phồng má, nói: “Có chuyện gì anh nói thẳng đi, một người đàn ông nói gì cứ nói đi. Vậy cũng rất khó coi.”
Giang Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu nói với Từ Toa: “Cô có thể giúp tôi mang ít quần áo ra ngoài không?”
Nói xong, mặt hiếm khi đỏ lên.
Từ Toa: “Chỉ vậy thôi ư?”
Giang Phong gật đầu
Từ Toa: “Tất nhiên là được rồi, chỉ là mang quần áo thôi, anh làm tôi cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm, chúng ta đi tìm quần áo nam...”
Giang Phong lắc đầu: “Tôi không nói áo khoác, tôi... cô đi theo tôi, tôi đã nhìn thấy rồi.”
Hai người nâng một túi bánh trôi, quay về chỗ chợ bán sỉ, Từ Toa thấy Giang Phong đưa cô đến một quầy hàng, anh nói: “Cô xoay mặt sang chỗ khác chờ tôi.”
Từ Toa: “…”
Trách không được người này lại có vẻ ngại ngùng như vậy.
Anh muốn lấy quần sịp, thì cứ nói thôi?
Lại còn bảo quần áo.
Từ Toa nghiêng người, trợn mắt: “Anh lấy thêm vài cái đi.”
Giang Phong buồn bực ừ một tiếng, tuy anh không đồng ý việc mang quá nhiều đồ ra ngoài, nhưng mà thứ này ấy mà, anh vẫn quyết định lấy thêm một ít. Dù sao cũng quá khó mở miệng. Thật sự quá khó mà. Anh cảm giác như mình bốc cháy tại chỗ.
Lúng túng không chịu nổi.
Giang Phong tìm một lèo năm cái, nhìn thấy bên cạnh có treo không ít túi nilon màu đen, nhét đồ vào trong. Lại suy nghĩ một chút, hỏi: “Tôi có thể lấy luôn vài đôi tất chứ?”
Từ Toa: “Chuyện này anh hỏi tôi làm gì? Anh cần gì cứ lấy, tôi mang ra ngoài giúp anh.”
Giang Phong ừ một tiếng, nghiêm túc lấy vài đôi tất.
Thật ra không phải do Giang Phong tham lam, đừng thấy anh có vẻ rất tài giỏi. Nhưng thực tế con người ai cũng có lĩnh vực mình không am hiểu, ví dụ như Giang Phong, anh không giỏi nhất là chuyện may vá và nấu nướng. Cơ bản là tạm được, nhưng mà người bình thường đều sẽ cười chê sự tạm được này.
Một chữ kém.
Quần áo ngoài thì còn được, anh có thể gom phiếu vải đến tiệm bách hóa mua sẵn.
Nhưng mà quần trong thì không được rôi.
Thứ này vốn không có bán, dù là nông thôn hay thành thị cũng không có bán sẵn.
Cái bây giờ anh đang mặc cũng làm từ ba bốn năm trước rồi, thật sự có hơi kỳ cục.
Ban đầu anh còn rất sợ nói ra chuyện này, ai mà ngờ được, anh may mắn gặp được Từ Toa.
Nơi này đều là đồ nhỏ, nhất định là không có quần áo ngoài rồi, nhưng mà Giang Phong lại nhìn thấy áo ba lỗ. Anh đỏ mặt, yên lặng lấy ai cái.
Từ Toa: “Anh ở đây lấy đi, tôi đến quầy bên cạnh chờ anh.”
Giang Phong nhắc đến nội y khiến Từ Toa cũng nhớ đến.
Tuy nói đây là một chợ bán sỉ nhưng mà đồ đạc ở đây cũng không phải là đồ vứt đi. Chỉ là kiểu dáng không đa dạng, cũng không có nhãn hiệu gì. Nhưng mà mặc vẫn được.
Ít nhất thì vẫn là vải cotton nguyên chất.
Hoặc cũng là kiểu mẫu.
Từ Toa lật lật mấy cái áo ngực thể thao, lại tìm mấy cái quần nhỏ.
Chọn ra mấy cái có size lớn định cho mấy nữ đồng chí trong nhà.
Còn cậu cô, cũng không đến lượt cô quan tâm xen vào.
Nội y bây giờ của Từ Toa cũng đã có lỗ nhỏ rồi, nhưng mà lần nào cô đi ngủ cũng sẽ có “chuyện lớn” nên cô không quá để ý, có thể thấy được cô là một người có lòng dạ lớn cỡ nào. Nhưng mà khi đã bắt đầu lục lọi thì Từ Toa... không dừng lại được.
Cảm giác cứ lấy đồ không cần tốn tiền này luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái say mê.
Từ Toa: “Thật sự khiến con người ta vui vẻ.”
Hai người lục lọi một lúc, khi Từ Toa tỉnh lại thì toàn thân đã dính đầy đồ.
Cô ngồi xuống, hít một hơi thật sâu nhấc mấy thứ này ra cửa, Giang Phong ở ngoài đón lấy, hai người cứ như là trộm vậy.
Từ Toa: “Anh cẩn thận một chút, đừng để bị người khác thấy.”
Giang Phong: “... Cũng không đến nỗi, hôm qua có nháo quỷ, hôm nay còn không đóng chặt cửa sổ sao?”
Từ Toa: “Tôi cho rằng chuyện nháo quỷ hôm qua làm cho mọi người đều rất tò mò, tối nay có thể sẽ ra ngoài đi bộ tranh thủ xem thử đó?”
Giang Phong: “...”
Anh nhìn mặt của Từ Toa, nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, trốn còn không kịp.”
Hai người không tiếp tục thì thầm ở cửa nữa, trái lại là nhanh chóng chia ra mỗi người một ngả. Giang Phong mang đồ đạc về trạm xá, cảm giác mấy chuyện mình trải qua mấy ngày nay có vẻ cũng khá đa dạng. Nhưng mà rất nhanh anh đã lôi túi nilon màu đen ra, đây là túi nilon anh lấy được ở quầy nội y.
Nói thật thì hiện tại vẫn chưa phổ biến dùng túi nilon này để đựng đồ, nhưng mà Giang Phong cũng hoàn toàn không sợ.
Nếu là đồ mà ma quỷ bồi thường thì không giống đồ người thường dùng, chẳng phải là chuyện bình thường sao?
Giang Phong xếp 66 cái bánh trôi vào túi, nếu đã giả thần giả quỷ thì lấy ngụ ý tốt vậy, lục lục đại thuận. Anh cảm thấy đến lúc rồi, lúc này mới cất kỹ những thứ khác, cầm cái túi ra ngoài. Nếu như có Từ Toa ở đây thì chỉ sợ sẽ cho rằng cái túi đó không hợp để đựng đồ ăn, nó không phải là túi đựng thức ăn đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận