Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 357. Không thuận mắt 2

Chương 357. Không thuận mắt 2
Chương 357: Không thuận mắt 2
Từ Sơn lén lút liếc mắt nhìn ánh mắt của anh rể, cảm thấy người này sắp bùng nổ rồi. Rồi anh ta lại nhìn Giang Phong, cảm thấy sâu sắc mình thật sự đã coi thường Giang Phong rồi. Vị đại ca này thật sự còn dám nói!
Anh và Từ Toa có quan hệ tốt, thế này kêu một người làm cha như anh rể anh ta có tâm trạng gì đây?
Tuy rằng cô gái lớn đều sẽ lập gia đình, tự mình lén lút tìm cũng được, nhưng chung quy vẫn sẽ khiến người làm cha nóng nảy. Người khác có lẽ không thể giải thích được, nhưng Từ Sơn cảm thấy mình có thể, vì anh ta cũng là người có con gái.
Nếu như thay Nữu Tể vào rồi nghĩ một chút, thật sự là ngứa hết cả răng, muốn cắn người.
Trên thực tế, Từ Sơn thay vào thật sự không hề sai một chút nào. Bây giờ người tức đến ngứa răng ngứa lợi, chính là Từ Hồng Vĩ. Sắc mặt của ông đen giống như mực tàu. Ông cười ha ha, bảo: “Anh em ruột thịt còn tính toán rõ ràng, các người thậm chí còn chẳng thể gọi là anh em, đừng nói gì mà không cần tính rõ ràng.”
“Chú Từ, thật sự không cần đâu, không tin thì chú cứ hỏi Từ Toa đi.”
Anh hơi dừng một chút, động tác thu dọn hòm thuốc ngưng lại, đột nhiên nói: “Cái này cho chú.”
Nhưng anh lại nghĩ, Từ Hồng Vĩ đại khái còn muốn giảng đạo lý với anh, nên Giang Phong cũng không đưa cho Từ Hồng Vĩ nữa, mà trực tiếp đưa cho bà Từ.
Anh bảo: “Bà Từ, bà cầm cái này đi, đây là mảnh nhân sâm. Thời hạn hơi ngắn một chút, hơn nữa là nuôi trồng nhân tạo. Tuy rằng không thể so được với những nhân sâm thiên nhiên có thời hạn lâu dài đó, nhưng cũng đại bổ hơn đồ bình thường nhiều. Bà có thể hầm canh trứng, cũng có thể dùng nó để pha nước, đương nhiên, không phải dùng một lần rồi vứt, mà có thể dùng nhiều lần.”
Bà Từ vừa nghe được, khiếp sợ bảo: “Cháu còn có cả thứ này nữa sao?”
Giang Phong cười: “Đúng vậy, cháu còn có thứ này nữa.”
Con người này của anh nói chuyện cũng không giống những người đàn ông trong thôn bọn họ, hô lên oang oang, chỉ hận không thể gào rách cả cổ họng. Anh có phong độ của người tri thức mang theo vài phần thanh thuần, dịu dàng lại trong trẻo, khiến người vô thức cảm thấy tính cách của người này thực sự tốt, giọng nói còn rất xuôi tai. Nhưng tuy là vậy, lại ít nhiều mang tới vài phần cảm giác xa cách.
“Thực ra ra hâm nóng như vậy sẽ tốt với chú ấy hơn.”
Lúc này, Giang Phong đã đeo hòm thuốc của mình lên: “Vậy cháu đi trước nhé.”
Lần này, bà Từ ngược lại cũng không đồng ý, bà cụ nói: “Không được, cháu đừng đi, thứ này rất đắt đúng không? Cháu không nói ra một giá tiền, thì nhà chúng ta thật sự không thể lấy.”
Giang Phong bật cười: “Cháu thật sự không thể lấy tiền được, mọi người như vậy, khiến cháu cũng rất khó xử.”
Anh lộ ra vẻ mặt vô tội: “Thật đấy, nếu Từ Toa biết cháu làm vậy còn nhận tiền, chắc chắn sẽ tức giận.”
Anh trái một Từ Toa, phải một Từ Toa, cuối cùng Từ Hồng Vĩ không nhịn được mà nói: “Cậu bớt nhắc đến con gái tôi đi.”
Giang Phong: “…?”
Từ Hồng Vĩ: “Hai người các cậu có quan hệ gì hả?”
Ông nghẹn cả một tối, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi ra.
Giang Phong còn chưa nói gì, Từ Toa vẫn luôn ngồi ở bên cửa, ngược lại nhảy phắt dậy. Thực ra trong lòng cô thấp thoáng vẫn thấy không yên tâm về ba mình cho lắm. Tuy rằng… tuy rằng cô vẫn luôn chọc cho đồng chí Từ Hồng Vĩ tức giận, bản thân mình cũng luôn cáu kỉnh với ông.
Thế nhưng, dù sao đây cũng là ba cô.
Cho nên tuy cô không được phép vào phòng, nhưng lại ngồi xổm ở cửa, bộ dáng nghe lén, nghe được vết thương của ba cô không nhẹ, trong lòng Từ Toa cũng vô cùng khó chịu, đồng thời cũng lo lắng hẳn lên.
Nhưng mà, sao ba cô lại nhiều chuyện như vậy chứ?
Từ Toa đứng ở cửa nói chêm vào: “Ba, sao ba lại giống như tên lắm điều thế?”
Cô xốc rèm cửa lên, nói: “Đi, Giang Phong, em tiễn anh.”
Giang Phong: “… Được.”
Từ Toa đi lên chuẩn bị chủ động giúp anh đeo hòm thuốc, vừa dùng sức nhưng lại không mang lên được.
Giang Phong nở nụ cười, bảo: “Anh tự làm được.”
Từ Toa: “Anh cười em đấy sao?”
Giang Phong: “Không.”
Hai người cùng nhau đi ra ngoài như vậy, Từ Hồng Vĩ: “…” Thế này thật tức.
Từ Toa nói: “Em không tiễn anh nữa.”
Giang Phong nhướng mày, thì thầm: “Vừa rồi em còn nói muốn tiễn anh mà.”
Từ Toa hùng hồn đáp: “Vừa rồi chỉ là đánh trống lảng thôi, trời sắp tối rồi, nếu như em tiễn anh qua đó, có phải anh cũng phải tiễn em về không? Vậy nếu như em ngại ngùng lại đi tiễn anh, rồi anh lại tiễn em, chúng ta cả một đêm không phải cứ tiễn qua tiễn lại, không xong được hay sao?”
Giang Phong ý vị sâu xa nói: “Em biết anh sẽ tiễn em sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận