Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 52. Theo đuôi

Chương 52. Theo đuôi
Chương 52: Theo đuôi
Bà Từ lập tức ôm cái gùi đứng dậy mang vào trong phòng, lúc ra ngoài còn cẩn thận là đóng cửa lại, nói: “Ăn cơm trước đã.”
Bà Từ quan tâm săn sóc cho cháu gái nhất, vẫn nấu riêng cơm cho cô, thế nhưng dưới đáy nồi đã có chút cháy, mùi khét xộc lên, Từ Toa gẩy hạt cơm, không nhịn được mà nói.
“Cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn ăn bánh bích quy.”
Bà Từ là ai chứ, vô cùng cưng chiều cháu gái.
Hơn nữa, vốn dĩ bánh quy là do đứa cháu ngoại này mua, bà lập tức nói: “Cháu không thích ăn cơm bị cháy à? Vậy thì đi thôi, chúng ta đến phòng của bà, bữa trưa cháu ăn chút bánh quy với bánh bông lan cũng được.”
Lời vừa nói đến đây, lại liếc mắt nhìn con dâu một cái, nói: “Con nói con xem, đúng là vô dụng, còn làm được cái tích sự gì nữa.”
Mây đen trên đầu Cổ Đại Mai lại dày thêm một tầng, đột nhiên, cô ta gào lên một tiếng, rồi cứ thế khóc lớn, trông cứ giống như cơn mưa lớn đêm qua vậy, “Ôi, sao con có thể phá của như thế chứ! Sao con lại có thể lãng phí lương thực như vậy, vô dụng như thế, ngay lần đầu tiên nấu cơm con cũng không kém cỏi như vậy, hu hu hu…”
Từ Toa ngay lập tức bịt lỗ tai lại, cuối cùng cô cũng có thể hiểu được bản thân không phải là kẻ không gì không làm được.
Tuy rằng cô không sợ đánh nhau, nhưng mà Từ Toa thật sự rất sợ mấy tiếng than khóc như thế này.
Quả thực là, âm thanh ma quỷ xuyên qua lỗ tai.
Cô quả quyết đi dép vào rồi ra khỏi cửa: “Cháu muốn ăn bánh quy.”
Cô còn chưa đi khỏi, chân đã bị ôm chặt lấy.
Tư thái giống như: “Chị mà muốn đi, thì phải dẫn theo em.”
Từ Toa cúi đầu nhìn: “???”
Tiểu Nữu Tể ôm chặt lấy chân Từ Toa, lộ ra mấy chiếc răng sữa tỏ vẻ đáng yêu nhìn cô cười.
Từ Toa cũng nhất thời mềm lòng, cúi xuống xách cô bé lên, nhanh chóng phóng ra khỏi cửa. Cho dù đã ra khỏi cửa, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc điên cuồng của Cổ Đại Mai, có thể nhìn ra được, cô ta thật sự rất đau lòng.
Bà Từ cũng chẳng giữ lấy Từ Toa: “Đều ở hết bên này cơ mà, cháu ăn no rồi thì cứ để đó là được.”
Bà cụ chọc vào trán Nữu Tể: “Hời cho con nhóc cháu rồi, đi theo ăn chực.”
Nữu Tể lập tức cười với bà Từ, giơ bánh quy nhỏ trên tay lên, đưa cho bà cụ: “Bà ngoại.”
Bà Từ cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt cười hiền hậu: “Cái con bé ngốc này, bà là bà nội, không phải bà ngoại.”
Nữu Tể hơi nghiêng đầu, ngước đôi mắt mang chút mơ hồ mà nhìn về phía Từ Toa, lại chỉ vào Từ Toa, nghiêm túc nói: “Bà ngoại!”
Bà Từ dạy dỗ: “Đúng rồi, bà là bà ngoại của chị họ. Nhưng mà, cháu phải gọi bà là bà nội.”
Phức tạp như vậy, Nữu Tể thật sự không hiểu, cái đầu nhỏ lại nghiêng nghiêng: “Bà nội?”
Bà Từ thở dài: “Ôi!”
Bà cụ dặn dò hai đứa bé: “Hai đứa cứ ăn đi, bà ra ngoài ăn cơm.”
Từ Toa có vẻ đau răng mà nhìn ra ngoài cửa: “Cứ để mợ khóc như vậy sao?”
Bà Từ đáp: “Không sao đâu, để nó phát tiết một chút cũng tốt. Con bé không chịu đựng được chính mình phạm sai lầm như thế.”
Từ Toa: “…”
Người này cũng quá hiếu thắng rồi!
Từ Toa nghĩ thầm mình không làm được như vậy, âm thầm hơi ưỡn ngực.
Cô sẽ không như vậy, cũng sẽ không khóc, có thể nhìn ra được, cô vẫn rất kiên cường đấy.
Cô gái kiên cường như vậy, đi đâu mà tìm được cơ chứ!
Trong lòng Từ Toa tự khen chính mình, đem một miếng bánh quy bỏ vào trong miệng của bà Từ, bản thân cũng ăn thêm một miếng, bình luận một chút: “Không ngọt lắm.”
Bà Từ tiếp lời: “Cũng ngon lắm, bánh quy ở hợp tác xã, chắc bán cũng không rẻ đâu nhỉ?”
Từ Toa cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi, ngược lại nói: “Bà ngoại, bà mau đi ăn cơm đi.”
Bà Từ vẫn chưa hiểu cô có ý gì? Qua lớp không khí mà chỉ cô, rồi cứ thế đi ra ngoài.
Từ Toa thở hắt ra một hơi.
Cũng vào lúc này, Nữu Tể cũng thở hắt ra một hơi.
Từ Toa nghiêng đầu, liếc nhìn cô bé: “Em học theo chị đấy à?”
Tiểu Nữu Tể nhe răng cười, gặm chiếc bánh quy, vẻ mặt ngoan ngoãn: “Học.”
Từ Toa cảm thấy, đứa em họ nhỏ này trông có vẻ ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết mỗi ăn, nhưng mà vẫn khá thông minh?
Cô ho nhẹ một tiếng, búng nhẹ vào chóp mũi của cô nhóc: “Nữu Tể à, nếu như sau này em mà chịu khó tập đi, thì chị họ sẽ cho em đồ ăn ngon.”
Nữu Tể đang gặm chiếc bánh quy, mơ mơ hồ hồ.
Từ Toa cầm lấy chiếc bánh trong tay cô bé, nghiêm túc nói: “Em chăm chỉ tập đi! Thì sẽ được ăn bánh quy.”
Nữu Tể chỉ chiếc bánh: “Ăn ăn.”
Từ Toa gật đầu: “Tập đi, thì sẽ được ăn.”
Nữu Tể chớp chớp đôi mắt đen láy: “Ăn ăn!”
Từ Toa: “…”
Không cần biết em có nghe hiểu hay không, nhưng mà chị mệt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận