Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 324. Bộc lộ bản tính

Chương 324. Bộc lộ bản tính
Chương 324: Bộc lộ bản tính
Từ Toa cảm thấy nói như vậy cũng không đúng, cô nói: “Cháu có không hiểu chuyện cỡ nào cũng sẽ không yêu cầu khách làm gì đi? Mợ thật sự hắt nước bẩn lên người cháu rồi. hừ!”
Cổ Đại Mai: “Vậy mợ nói cũng nói rồi, cháu đánh mợ đi!”
Bạn nhìn xem, lại còn bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi nữa.
Từ Toa xắn tay áo: “Mợ muốn đánh nhau chứ gì?”
Bà Từ nhìn hai người này còn lải nhải, liếc mắt nhìn Cổ Đại Mai: “Con bớt chọc Từ Toa đi.”
Cổ Đại Mai bĩu môi: “Bà cụ bất công.”
Bà Từ chống nạnh: “Sao cơ? Con đừng cho rằng người nhà con tới thì mẹ không thể thu phục được con nhé.”
Cổ Đại Mai: “…”
Đang yên đang lành, sao lại bộc lộ bản tính như vậy chứ?
Cô ta lùi lại: “Được rồi được rồi, mọi người đều lợi hại, con không chọc được còn không thể trốn được sao?”
Cô ta quả quyết đáp: “Con đi bưng đồ ăn.”
Cổ Đại Mai vừa giẫm một chân vào phòng bếp, trong nháy mắt đã phát ra tiếng kêu chói tai.
Bà Từ bịt lỗ tai lại, oán trách: “Con phát điên cái gì thế? Sao hả? Muốn dọa chết mẹ à?”
Ngón tay của Cổ Đại Mai run rẩy, chỉ vào Giang Phong, hỏi: “Sao sao sao, sao cậu ta lại ở đây?”
Thật sự khiến người cảm thấy mơ hồ quá!
Bà Từ: “Ở đây thì làm sao? Cần gì phải kinh ngạc như vậy.”
Lúc này, Từ Toa cũng chạy ra, nói: “Giang Phong qua đây giúp đỡ đấy.”
Chính bởi vì có Giang Phong, nên cô mới có thể làm biếng, cho nên Từ Toa cảm thấy, không ai có thể nói Giang Phong được.
Cô bảo: “Tay nghề của Giang Phong rất giỏi.”
Giang Phong nhếch khóe miệng, đôi mắt sáng ngời, mang theo vài phần tự đắc.
Cổ Đại Mai: “…”
Không phải cô ta chỉ mới một ngày một đêm không ở nhà thôi sao?
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giang Phong đã tiến dần từng bước như vậy rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Cổ Đại Mai cảm thấy đầu óc mình đều choáng váng.
Từ Toa vẫn luôn ở nhà, đi tới đi lui vài vòng, ngửi thấy mùi hương thơm phức, tuy rằng vẫn chưa từng nếm qua tay nghề của Giang Phong, nhưng cô khẳng định chắc chắn tay nghề của anh không kém. Dù sao trong ba chữ sắc hương vị này, anh cũng đã chiếm được hai cái đầu rồi.
Từ Toa: “Mợ xem, Giang Phong làm đẹp chưa kìa?”
Cổ Đại Mai thò đầu vào nhìn, im lặng hẳn.
Lần này ngược lại cô ta vô cùng nghiêm túc: “Cháu bỏ qua cái đó đi.”
Đẹp quá, thật ưa nhìn.
Thế nhưng, nhà bọn họ đều là một đám đàn ông thô kệch, loại ăn như hổ đói đó, không xứng với món ăn đẹp đẽ như vậy. Còn nữa, đẹp không quan trọng, quan trọng là có đủ ăn hay không.
Cổ Đại Mai lén lút thở dài, cảm thấy phát sầu lên được.
“Mợ, mợ bưng đồ ăn lên đi!” Từ Toa nhìn vẻ mặt vô cùng rối rắm của Cổ Đại Mai, giục cô ta mau chóng làm việc.
Cổ Đại Mai: “Rồi rồi rồi.”
Sáu món một canh, ba mặn ba chay, Cổ Đại Mai nhìn món chay bày thật đẹp, lại nhìn đồ mặn vô cùng béo ngậy. Cô ta nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Món thịt này là mẹ làm sao?”
Bà Từ trừng mắt: “Làm sao? Cô chê tôi làm xấu chứ gì?”
Cổ Đại Mai: “Ngược lại cũng đẹp.” Chính là so ra quá thê thảm.
Từ Toa cũng có sự đồng cảm sâu sắc.
Nhưng, bà ngoại cô có đánh rắm cũng thơm, làm đồ ăn có thể không ngon được sao?
Không thể.
Cho nên Từ Toa nhìn chằm chằm vào Cổ Đại Mai, rất có tư thế hung dữ nếu như cô ta dám nói bà ngoại nấu không ngon, cô sẽ đi lên đánh nhau ngay. Nhưng tâm lý của Từ Toa hoạt động, còn Cổ Đại Mai thì lại hoàn toàn không để mắt đến cô, trong đầu cô ta đầy ắp những suy nghĩ, tại sao Giang Phong lại về nhà cô ta ăn cơm.
Thật sự khiến người không hiểu nổi.
Còn nữa, nhà cô ta lấy đâu ra thịt thỏ?
Đặc điểm của người này chính là không hiểu thì hỏi.
Cổ Đại Mai nhìn món thịt thỏ xào cay với vẻ tò mò, hỏi: “Từ khi nào nhà chúng ta còn có thịt thỏ thế?”
Từ Toa: “Đúng, nhà chúng ta lấy đâu ra thịt thỏ vậy?”
Giang Phong: “Anh mang tới đấy.”
Từ Toa hoàn toàn không ngờ, cô chỉ đi có một chuyến tới nhà Tiểu Lâm Châu, vậy mà người này cũng trở về một lần sao?
Bà Từ bảo: “Giang Phong mang ba con thỏ tới đây.”
Thực ra bà cụ còn đang phiền muộn, nên lấy gì để đáp trả đây.
Con người của Giang Phong này, thoạt nhìn là một người trong sạch và minh bạch nhất, nhưng nếu như phân tích chi tiết ra, lại cảm thấy hoàn toàn không thể nhìn thấu được người này. Bà cụ cũng không thể lấy Từ Toa nhà mình ra để đáp lễ được, đúng chứ? Đây chính là nằm mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhưng bà Từ ngược lại cũng không từ chối Giang Phong.
Anh chỉ cần hai ba cái đã biến ba con thỏ thành món ba đĩa thịt thỏ xào cay rồi.
“Mỗi bàn một con, chắc chắn cũng đủ ăn.” Giang Phong ở một bên mỉm cười và bổ sung.
Từ Toa trừng to mắt: “Thỏ đáng yêu như vậy mà!”
Rồi lại háo hức học giọng điệu đạo đức giả như ở trong phim, bảo: “Sao anh có thể ăn thỏ được chứ?”
Giang Phong: “…”
Cổ Đại Mai: “…”
Bà Từ: “…”
Ăn ngay nói thật, chỉ trong nháy mắt này rất muốn đánh cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận