Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 223. Phục rồi

Chương 223. Phục rồi
Chương 223: Phục rồi
Người ở xa nhìn thấy hai người họ một người chạy trước một người đuổi theo sau, khó hiểu nhìn hai người, tưởng là có chuyện gì ghê gớm. Nhưng giọng nói của bác gái Trần đã khiến cho mọi người hiểu được, giọng của đàn bà phụ nữ trong cái thôn Thượng Tiền Tiến này đều oang oang như loa làng!
“Xảy ra chuyện rồi, nhanh đi xem náo nhiệt nào!”
Giọng nói này vang lên, lại mang theo vài người nữa gia nhập đoàn quân hóng chuyện.
Từ Toa: “…”
Cô thật đúng là phục rồi.
Cô lơ đãng quay đầu nhìn về đằng sau, đã thấy bà ngoại bế theo Nữu Tể, thế mà cũng chạy ở cuối.
Được thôi!
Quả nhiên thôn Thượng Tiền Tiến của bọn họ quá an bình, mọi người trải qua cuộc sống quá buồn tẻ, thế cho nên hễ có chuyện gì xảy ra, thì mọi người hận không thể gọi cả làng xông lên.
Đoàn người Từ Toa chạy đến ban quản lý đại đội, thì thấy Từ Lập lái xe đạp của đại đội trưởng, lao nhanh như chớp ra ngoài.
Phương Vệ Quốc và Tiểu Trần đều không ở đây, nhưng đại đội trưởng thì vẫn còn, ông ta vừa nhìn thấy Từ Toa lập tức giao phó: “Từ Toa, cháu ở đây trông, chú cũng lên núi xem xem tình hình thế nào.”
Từ Toa vội vàng hỏi: “Sao vậy chú?”
Đại đội trưởng sốt hết cả ruột: “Mẹ cha nó đúng là gặp quỷ, mấy đứa Thổ Cẩu Tử thật đúng là tìm được một bộ hài cốt ở trên núi, cũng không biết có phải là vợ của thằng hai nhà họ Bạch hay không. Chú bảo Từ Lập lên ủy ban xã kêu công an xuống. Đại đội bên này cháu trông hộ chú, đừng để xảy ra chuyện gì. Đến giờ làm việc thì làm việc, mọi người đừng đi theo lên núi.”
Từ Toa hô lớn: “Vâng!”
Cô gãi đầu, không thể tin mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Không phải tối hôm qua Giang Phong mới đi giả thần giả quỷ sao?
Cô lập tức ngó nghiêng tìm người trong đám đông, không thấy bóng dáng Giang Phong.
Nhưng mọi người đều thấy Từ Toa vừa tới, chắc chắn chả biết cái gì, thế là người đều đi theo đại đội trưởng, đi về phía chân núi. Họ tranh nhau hỏi: “Đại đội trưởng có chuyện gì vậy…”
“Đám người Thổ Cẩu Tử thật đúng là tìm được rồi… Trời ơi, thế này còn nói không phải ý trời à?”
“Má ơi, này thật đúng là ghê mà!”
“Đừng nói nữa, không thể nói như vậy…”
“Không thể nói cái gì, cũng đâu phải không xảy ra…”
Mọi người nghị luận sôi nổi, Từ Toa căn bản không chen vào được, mắt thấy một đám người lại đi theo đại đội trưởng vừa đi vừa nói chuyện, một mình cô lẻ loi đứng ở cửa ban quản lý đại đội, cô chạy tới đây, là muốn nghe xem tình hình cụ thể mà.
Nhưng sao cô lại bị giao cho đứng canh ở chỗ này chứ?
Lại nhìn theo đám người, Từ Toa sâu sắc nhận thức được một vấn đề, thân hình quá bé nhỏ yếu ớt, không chen vào được.
Á hu hu!
“Từ Toa.”
Từ Toa vừa ngẩng đầu, thì thấy Giang Phong cũng lại đây, cô vội vàng nói: “Anh mau tới đây.”
Túm lấy Giang Phong, lôi vào ban quản lý đại đội.
Giang Phong vô tội nhướng mày: “Làm sao vậy?”
Từ Toa: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Hai người gần như là đồng thanh thốt lên.
Từ Toa mở to mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh không biết đã xảy ra chuyện gì sao?”
Giang Phong lắc đầu, nói: “Tôi không biết!”
Từ Toa mím đôi môi nhỏ nhắn, chìm vào im lặng. Nhưng rất nhanh, cô ngó nghiêng nhìn vào phòng, thấy bên ban quản lý đại đội xác thật không còn ai, yên lòng nói: “Tối hôm qua không phải anh đi giả thần giả quỷ sao?”
Giang Phong: “Tôi làm rồi, nhưng mà chuyện sáng nay này thì tôi không biết.”
Tạm dừng một chút, anh nói: “Tôi thấy, thật đúng là ý trời.”
Từ Toa: “Anh với tôi cùng nhau giả thần giả quỷ, mà anh còn kêu là ý trời nữa hả?”
Giang Phong nhỏ giọng: “Vậy tôi đi điều tra một chút? Vừa lúc, nếu phát hiện thi thể, ít nhiều cũng phải có mặt bác sĩ ở đó đúng không?”
Từ Toa: “Hình như có chút đạo lý.”
Giang Phong cho cô một ánh mắt “cô yên tâm chờ tôi”, rồi ngay sau đó vội vàng ra ngoài.
Từ Toa lầu bầu: “Không biết tại sao, mình thấy dáng vẻ anh ta rất không đáng tin cậy.”
Cô trở về chỗ của mình, có chút sốt ruột. Tuy rằng lòng hiếu kỳ của cô rất nặng, nhưng bởi vì Từ Toa cũng có chút liên quan trong chuyện này, cho nên ít nhiều vẫn có chút lo lắng. Cũng không biết, tình hình cụ thể như thế nào.
Có điều, nếu như có thể rửa được oan khuất cho người chết, tất nhiên Từ Toa rất vui mừng.
“Từ Toa này, có chuyện gì vậy?” Hoàng Diệu Thường tới muộn hơn cô, vừa vào cửa đã hỏi.
Từ Toa xòe tay như không biết gì: “Đại đội trưởng bảo tôi đứng canh ở đại đội, tình huống cụ thể như thế nào tôi cũng không biết rõ.”
Đột nhiên, cô nói: “Nếu không cô ở lại đây đi, tôi chạy đi xem thế nào.”
Hoàng Diệu Thường: “Mơ đi!”
Cô ta lập tức chạy vèo ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Tôi đi xem sao!”
Từ Toa lẩm bẩm mắng: “Kiểu gì không biết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận