Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 340. Tâm tư

Chương 340. Tâm tư
Chương 340: Tâm tư
Từ Toa: “Không có bản lĩnh hơn người thì đừng đùa với lửa.”
Từ Lập vừa nghĩ, rồi gật đầu: “Là có đạo lý này.”
Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì trong này, nhưng anh ta cũng không phải thằng ngốc.
Từ Toa nói đúng, nếu như thật sự dễ dàng như vậy, vậy tại sao người khác lại không làm?
Bởi vì Từ Toa ở bên này thuận lợi, ngược lại cũng giữ ổn định năm mươi người hiện tại. Bởi vì lúc đầu cần cắt bớt người, mà bây giờ lại có thể đảm bảo nhân số, nên mọi người đều rất hưng phấn. Giống như hai mẹ con Tiểu Hà Hoa làm hơn năm mươi cái, đã cầm được hơn năm mươi xu.
Hai người kích động không biết thế nào mới tốt, đây mới là tiền công của ba ngày thôi.
Mọi người lại càng vô cùng nhiệt tình hơn, có những gia đình không được chọn mang theo suy nghĩ không tốt, chỉ hận không thể khiến những người này không thể làm lâu được. Nhưng ngược lại không ngờ, những người này còn làm việc một cách hừng hực khí thế. Không chỉ như thế, đợt này đại khái có nhiều vải hơn, vậy mà mọi người còn phát hiện ra không ít “đồ tốt” ở bên trong.
Giống như những miếng vải này, phần lớn đều là những thứ nhỏ khá vụn vặt, hơn nữa màu sắc cũng không tránh khỏi màu xám, nâu và xanh, nhưng lần này, vậy mà bên trong lại có vải màu đỏ, còn có vải màu vàng nhạt, màu tím, màu thủy lam… những màu này đều có hết. Thậm chí còn có mảnh màu đỏ to cỡ hai bàn tay của đàn ông!
To như vậy, thêm chút vải nữa vào, có thể làm thành quần đùi đỏ!
Không nói đến cái này, chỉ riêng những mảnh vải màu sắc rực rỡ này cũng có thể làm thành dây cột tóc và hoa cài tóc!
Trong lúc nhất thời, mọi người lại càng sục sôi hơn.
Các cô gái trong thôn nào có nhiều cơ hội ăn vận giống như con gái ở huyện, cho dù bọn họ có lòng này thì cũng không có điều kiện, nhưng bây giờ, cơ hội như vậy đang bày ra ngay trước mặt bọn họ. Phá một đoạn ống quần đi, nói không chừng có thể đổi lấy một dây cột tóc rực rỡ.
Chuyện này cũng đáng giá mà.
Lần này, đây không chỉ là chuyện kiếm thêm thu nhập nữa, mà bọn họ còn chiếm được lợi ích lớn! Những đồng chí nữ này chỉ hận không thể đi khắp nơi chuyển hết đồ có thể đổi được trong nhà ra. Dù sao cũng là một đổi một, Từ Toa không sợ vải tồi tàn, chỉ cần kích cỡ không thiếu là được.
Nhưng cô làm sao ngờ được, chẳng qua chỉ là thuận tiện nói với mọi người, mà những người này lại đổi vải như điên.
Vốn dĩ Từ Toa còn lo lắng bọn họ sẽ nhân cơ hội này chiếm lời, đổi xong đồ sẽ ít đi. Cô còn đang tự nói trong lòng, chỉ cần không nhiều thiếu thì cũng đừng so đo. Mọi người đều không dễ dàng gì, nhưng lại không ngờ những người này thật sự cũng không phụ sự tín nhiệm của Từ Toa, đồ thật sự cũng không thiếu một chút nào hết.
Tuy rằng mọi người qua đây đổi lấy vải màu mè, nhưng vẫn là đinh là đinh, mão là mão, không thiếu một chút nào! Thậm chí, thấp thoáng còn nhiều hơn một chút. Từ Toa hiển nhiên không tính toán, nhưng Cổ Đại Mai thân là “trợ thủ” của cô, người này quả thực có hỏa nhãn kim tinh.
Thực ra cái này cũng không khó hiểu gì, mọi người đều cảm thấy, có thể dùng vải cũ đổi lấy vải vừa mới vừa rực rỡ đã là bọn họ được chiếm lời rồi, cũng không thể thiếu cân thiếu lạng được. Suy cho cùng thì đây cũng là yêu cầu duy nhất của Từ Toa. Nếu như bọn họ vì chuyện này ngáng chân gây chuyện, vậy chỉ sợ sau này ngay cả cơ hội đổi cũng không có.
Cho nên cũng không ai chiếm bao nhiêu lời. Khi đổi hàng, hoàn toàn không thiếu.
Từ Toa cũng cảm thấy, mình đã xem nhẹ những người phụ nữ nông thôn vừa cần mẫn vừa biết làm, đồng thời cũng yêu cái đẹp này.
Mà mặc kệ là lúc nào, người đáng tin vẫn nhiều hơn người không đáng tin!
Tóm lại, chuyện này cũng được tính là niềm vui lớn. Hơn nữa, những người phụ nữ khác ở trong thôn không tham gia vào cũng bất chấp ghen tỵ, người nào cũng nhanh chóng đi tìm chị em quen biết, dự định mình cũng đổi một chút vải, nhưng cũng có người không ra tay, muốn tranh thủ sớm cho đợt sau.
Vừa vặn trong thôn có một cô gái kết hôn. Cô gái này là một người khéo tay, dùng mấy mảnh vải nhỏ màu đỏ máy lại thành một dây buộc tóc màu đỏ cho mình, hơn nữa ở vị trí máy lại còn đính những hạt châu nhựa mà lúc đầu đám người Từ Toa gắn lên để mê hoặc Hồ Hạnh Hoa đó.
Chuyện này đã làm chấn động các cô gái nhỏ ở trong thôn, trong nháy mắt hạt châu nhựa cũng thành món hàng cạnh tranh.
Các cô gái trưởng thành thành và những cô vợ trẻ chỉ hận không thể dùng hết toàn bộ sức lực để ăn mặc ưa nhìn hơn một chút, trong ngày thường luyến tiếc đủ thứ, nhưng lần này lại muốn dùng hết sức bỏ ra một chút vải cũ, đổi lấy vải tốt ở bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận