Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 353. Bị thương

Chương 353. Bị thương
Chương 353: Bị thương
Quả thực, Từ Hồng Vĩ ở bên cửa sổ nhìn thấy hai người cười nói, cũng không biết là đang nói gì, nhưng thoạt nhìn cũng biết quan hệ của hai người này rất tốt, hoặc là nói rất thân thiết. Trái tim này của ông, thật sự khó chịu như sông cuộn biển gầm vậy.
Củ cải trắng nhà ai để cho heo mẹ già phá mà trong lòng còn có thể vui vẻ được?
Tuy rằng cô gái mười sáu, mười bảy trong thôn có thể kết hôn rồi, nhưng ở trong lòng của Từ Hồng Vĩ, con gái nhà ông vẫn là một đứa trẻ mà thôi.
Cho nên ông nhìn Giang Phong cứ cảm thấy người này không có ý tốt, hèn hạ vô sỉ, âm hiểm giả dối. Tóm lại, những từ nghe không xuôi tai đều có thể dùng lên người Giang Phong.
Hơn nữa hai người này nói gì mà có nói lâu như vậy? Đến mức đó sao?
Từ Hồng Vĩ vò đầu bứt tai.
Bà Từ: “…”
Thật lâu sau, Từ Hồng Vĩ thấp giọng hỏi: “Đó là ai vậy mẹ?”
Bà Từ: “Con không nhận ra sao? Đó chính là đứa trẻ Giang Phong đó đó? Bây giờ là bác sĩ thôn của thôn mình, mọi người đều gọi thằng bé là bác sĩ Tiểu Giang.”
Bà Từ thật sự còn ngại không đủ đau tim mà bổ sung thêm: “Quan hệ của thằng nhỏ với Từ Toa tốt lắm, ngược lại hai đứa có thể chơi thân với nhau.”
Từ Hồng Vĩ: “…”
Ông mấp máy khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng hình như lại cảm thấy như vậy không tiện, nên đành nhịn lại.
Từ Hồng Vĩ sống một ngày bằng một năm, ngay khi ông đã gần như sắp bùng nổ, định ra ngoài thám thính thực hư, thì Từ Toa lại chạy vào với vẻ hớn hở.
Cô trực tiếp giao túi cho Từ Sơn, nói: “Cậu rửa qua đi.”
Từ Sơn: “Được.”
Anh ta hỏi: “Cái gì đây?”
Từ Toa: “Là quả vả.”
Từ Sơn: “Ôi, cái này chưa từng ăn qua, là hoa quả sao? Có ngon không?”
Từ Toa: “Vâng, lát nữa cậu ăn là biết ngay thôi.”
Cô vào cửa, hơ tay sưởi ấm trên giường đất, rồi bảo: “Bên ngoài lạnh quá.”
Từ Hồng Vĩ lầm bầm: “Lạnh thì con sớm vào đi chứ, ngược lại còn nói mãi chưa xong.”
Từ Toa giương mắt, đáp: “Ba đã thấy ai lén lút nói chuyện trước mặt mọi người chưa, nếu như con vào cửa, không phải bọn con nói gì đều bị mọi người nghe thấy hết sao? Ai mà lại không có chút bí mật nhỏ chứ?”
Bọn họ còn là người có bí mật lớn.
Từ Toa nghĩ như vậy. Hơn nữa còn nói sự thật ra một cách rất thành thực. Dù sao cũng là người nhà mình, ngoại trừ lén từ bên ngoài chuyển thóc vào ra, những chuyện khác Từ Toa đều rất thẳng thắn vô tư.
Thế nhưng, mặt của Từ Hồng Vĩ lại trở nên tối tăm. Ông không nhịn được mà bảo: “Con và cậu ta…”
Đối với đôi mắt như nai con của con gái mình, ông hít một hơi thật sâu, nhịn lại, lại nhẫn nhịn tiếp.
Từ Toa mang vẻ mặt mơ hồ: “?”
Ba cô đang làm gì thế?
Một gương mặt đen như táo bón, đổi đi đổi lại. Thoạt nhìn cứ là lạ.
Từ Toa nghĩ một chút, rồi cẩn thận hỏi: “Lần này ba về không có chuyện gì đấy chứ?”
Từ Hồng Vĩ: “Hở?”
Sao chủ đề lại chuyển lên người ông vậy?
Từ Toa nghi ngờ quan sát Từ Hồng Vĩ từ trên xuống dưới, không đắn đo, mà hỏi thẳng: “Ba bị thương nên mới trở về nghỉ phép đúng không?”
Bằng không tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
Từ Hồng Vĩ: “!” Sắc mặt của ông lập tức thay đổi.
Suy cho cùng thì một người làm mẹ như bà Từ cũng nuôi Từ Hồng Vĩ rất nhiều năm rồi, người này giống như con trai của bà cụ vậy, bà cụ lập tức bùng nổ: “Con bị thương thật sao?”
Từ Hồng Vĩ: “Con…”
“Con cái gì mà con, con nói cho mẹ ngay, có phải con bị thương không?” Bà Từ thở hổn hển: “Được lắm, mẹ thấy con đã đủ lông đủ cánh rồi! Trở về còn có thể giả bộ gì như chưa có chuyện gì xảy ra, con nói đi có phải con bị thương rồi không? Rốt cuộc bị thương ở đâu? Có nặng không con? Đã có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ như con vậy? Tú nhi đã đi rồi, nhà chúng ta chỉ còn mấy người như vậy, nếu như con xảy ra chuyện gì nữa, con kêu mẹ có sống nổi không đây? Con kêu Từ Toa phải làm sao? Con nói đi sao con lại không bớt lo được như vậy hả? Mẹ tự hỏi bình thường con bận bù đầu như thế, sao lại nghỉ phép dài tận một tháng như vậy, hóa ra là bị thương! Thằng khốn nạn nhà con, mau cởi áo ra, mẹ xem đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Bà Từ hơi chút nóng nảy là bùng nổ, cả người giống như đang trút giận, Từ Hồng Vĩ không xen được lời nào vào.
Thế nhưng ông vừa muốn giải thích, đã nghe Từ Toa cũng bắt đầu: “Bà ngoại con nói đúng đó, ba đã lớn như thế rồi, sao còn không hiểu chuyện như vậy, nếu không phải con phát hiện ra sắc mặt ba không đúng, ba còn định giấu mọi người sao, ba là người bao nhiêu tuổi rồi! Rốt cuộc bị thương thế nào, ba mau chóng kêu bác sĩ tới khắm đi! À đúng, con gọi Giang Phong! Con đi gọi Giang Phong!”
Từ Toa nói xong, vù một cái đã chạy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận