Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 438. Thời gian 3

Chương 438. Thời gian 3
Chương 438: Thời gian 3
Giang Phong: “Em nhìn xem, nếu như chúng ta không phải một đôi trời đất tạo nên, sao chỉ có hai chúng ta không giống với người khác. Em cũng lăn lộn ở nơi này một năm rồi? Cũng không phát hiện ra người khác đi? Cho nên nói, đây chính là ông trời cho chúng ta ở bên nhau.”
Từ Toa: “Chậc chậc, lời này để anh nói rất dễ nghe.”
Giang Phong cười, đáp: “Anh nói chuyện đều là lời thật lòng.”
Từ Toa dừng bước chân, đột nhiên nghi ngờ hỏi: “Vậy nếu có một ngày anh phát hiện ra không phải chỉ có hai người chúng ta có thể tới nơi này thì sao? Nếu còn có người khác thì sao? Nếu như cũng có một cô gái khác thì sao? Anh sẽ thích cô ta sao?”
Giang Phong: “…”
Anh cười càng vui vẻ hơn, dường như càng vui vẻ vì Từ Toa ghen tỵ, anh đáp: “Nếu như là như vậy, anh cũng chỉ thích em thôi, người khác có tốt đến đâu, cũng không phải Từ Toa.”
Anh nắm tay cô thật chặt, nói: “Có lẽ có người càng tốt hơn em, xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, lại có tiền hơn em, nhưng vậy thì đã sao chứ? Cuối cùng cũng không phải Từ Toa.”
Trên đời này, chung quy cũng không thể có Từ Toa thứ hai.
Thích một người, mới là chuyện không có lý lẽ nhất.
“Nếu có người đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, còn có năng lực hơn anh, em có thích không? Em chắc chắn cũng sẽ không.”
Từ Toa giả bộ nghĩ ngợi, cô ôi một tiếng, đáp: “Vậy, cũng không nói trước được đâu nhỉ.”
Giang Phong sững sờ, sau đó cười xấu xa, bảo: “Vậy, anh cũng phải ra tay thôi! Anh nhớ em rất sợ nhột nhỉ?”
Móng vuốt của Giang Phong định đánh úp tới. Từ Toa nhanh chóng la: “Em sai rồi em sai rồi.”
Cô cười dữ dội, giọng giòn tan: “Em sai rồi, còn chưa được sao?”
Giang Phong: “Vậy có phải anh tốt nhất không?”
Từ Toa: “Anh tốt nhất.”
Đột nhiên, Từ Toa phản kích cũng duỗi tay tới: “Đừng cho rằng em không biết anh cũng sợ nhột…”
Giang Phong vừa cười vừa tránh né, anh nói: “Anh không nói, sao em biết được?”
Lần trước anh khá khó hiểu vì tại sao Từ Toa lại biết.
Từ Toa cười đắc ý, ha ha: “Có một lần em không cẩn thận đụng phải anh, anh đã tránh ngay đó thôi! Thân là đồng loại, em hiểu nhất hành động sợ nhột này, ha ha!”
Giang Phong: “Lợi hại!”
Hai người náo loạn một lúc trên đường, cuối cùng cũng tới trung tâm thương mại.
So với trước đó bọn họ tới nơi này phải tranh thủ từng giây từng phút một, nhưng bây giờ ngược lại Từ Toa đã thả lỏng hơn nhiều. Dù sao cũng đã một năm rồi, khi bắt đầu cho dù khẩn trương bao nhiêu thì bây giờ cũng bình tĩnh hẳn.
Cô nói: “Đi, chúng ta đi dạo, siêu thị ở tầng một em cảm thấy không cần đi, chúng ta lên tầng hai xem quần áo đi.”
Giang Phong: “Nơi này có nhiều quần áo kỳ lạ quá.”
Từ Toa không phục: “Sao lại là quần áo kỳ lạ được? Rõ ràng thoạt nhìn rất không tệ mà!”
Cô cầm một cái áo lên, trên áo rõ ràng có cổ áo, nhưng ở ngực lại khoét một miếng, Giang Phong cảm thấy vô cùng khó tin: “Làm sao mà mặc được cái áo này ra ngoài được?”
Từ Toa: “Sao lại không thể mặc ra ngoài? Cũng không ảnh hưởng chút nào cả.”
Cô lại cầm một cái quần đùi đầy chữ x lên, nói: “Anh nhìn cái này đi, có phải rất nóng bỏng không.”
Giang Phong: “Quả nhiên không thể mặc ra ngoài, không nhà nào ăn mặc như vậy cả. Nếu như mặc ra đường lớn, chắc chắn sẽ bị bắt đi đấy.”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Ai bắt.”
Giang Phong nghiêm túc: “Loại này chắc chắn sẽ bị bắt, làm xấu phong tục giáo hóa.”
Từ Toa vừa nghĩ, thấy thật sự có chuyện như vậy, cô vỗ đầu: “Là em chưa trải sự đời.”
Thực ra những chuyện này Từ Toa đều nhớ, nhưng khi ở cùng với người khá thân cận, hiển nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy, như thể trí thông minh lập tức giảm xuống, cô cười ha ha trêu chọc Giang Phong.
“Đợi chúng ta kết hôn rồi, em sẽ mặc cho anh em.”
Sắc mặt của Giang Phong lập tức đỏ bừng.
Từ Toa vẫn chưa từng thấy khi nào mặt anh đỏ thành như vậy, nhưng lần này, anh thật sự đỏ mặt không dám nhìn. Ánh mắt của anh di chuyển, khó tin nói: “Cái này, ngược lại cũng không cần thiết.”
Sau đó lại nói: “Em mau bỏ xuống đi.”
Từ Toa cười nghiêng ngả: “Bây giờ bỏ xuống hay không đã làm sao? Cũng không phải bây giờ em mặc cho anh xem, em nói là tương lai cơ mà.”
Giang Phong ngẩng đầu nhìn Từ Toa, ánh mắt thậm chí còn mang theo vài phần ẩm ướt, Từ Toa biết cũng không phải anh khóc, chỉ là đôi mắt của anh vô cùng ngập nước. Tuy là đàn ông, nhưng cứ cảm thấy Giang Phong nhìn người như vậy, ánh mắt thật vô tội!
Quả nhiên cô chính là một cô gái trông mặt mà bắt hình dong, nhìn trúng Giang Phong là vì anh lớn lên đẹp trai. Nếu như một người cực kỳ xấu xí cũng có thể tiến vào thành phố Giang Hải, Từ Toa cảm thấy mình sẽ không trao đổi qua lại gì, mà nhất định sẽ trốn đi thật xa, không liên quan đến nhau.
Thật đó, chính là nông cạn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận