Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 282. Chia đồ

Chương 282. Chia đồ
Chương 282: Chia đồ
Ông nhanh chóng chạy ra ngoài, ngay lập tức cũng gặp lão Trần kế bên chạy qua: “Ông đi ăn trộm một mình phải không?”
Khương Tề vội vàng nói: “Không phải! Ông đừng tưởng tôi đi ăn trộm, mấy cái này không phải của tôi đâu. Đây gọi là có qua có lại.”
Lão Trần: “???”
Tuy Từ Toa cảm thấy hơn hai mươi người họ gửi quyên góp để gửi đồ cho cô đã là rất nhiều rồi. Nhưng thật ra... có rất nhiều người không quyên góp... Giống như vợ Khương Tề vậy, bọn họ đều cảm thấy Từ Toa không thiếu thốn. Cho nên không tham gia.
Tuy biết lý do Khương Tề kiên trì, thế nhưng không phải ai cũng đều bằng lòng cả. Dù sao thì tất cả mọi người cũng không dễ dàng gì. Đến cuối cùng, vẫn là tiểu đội của Từ Tú bọn họ tham gia nhiều hơn, người bên tiểu đội khác rất ít, giống như lão Trần không tham gia.
Khương Tề: “Cái này là Từ Toa gửi qua để đáp lễ, nhưng không có phần của ông đâu.”
Lão Trần đang muốn qua để chia của, vừa nghe xong đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ông ta cũng không thấy xấu hổ lắm vì dù sao nhà ai cũng đều khó khăn mà. Bọn họ không gửi tiền, không có quà đáp lễ cũng là chuyện bình thường.
Ông ta nói: “Vậy tôi đến xem náo nhiệt cũng không được nữa à?”
Từ Tú thuộc tiểu đội năm của đội ba, thấy Lão Vương đi qua gọi tên mọi người, cũng có người tò mò hỏi: “Sao lại không có tên tôi?”
Lão Vương cũng nói thẳng: “Từ Toa đáp lễ, đương nhiên chỉ có ai quyên góp gửi đồ cho con bé mới có thôi.”
Người nọ không hài lòng.
Những người được gọi tên đều vui vẻ đi theo Lão Vương đến nhà Khương Tề, con trai lớn của Khương Tề cầm một cây viết, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Ai lấy rồi con sẽ đánh dấu lên danh sách, đúng không?”
Khương Tề: “Đúng.”
Ông nhìn nhìn: “Hứa Sinh... lại đây, cái này của cậu.”
Hứa Sinh: “Con mẹ nó, thịt!”
Anh ta cắn lên khúc lạp xưởng một cái, kích động mặt đỏ bừng: “Mẹ ơi, ngon thật!”
Khương Tề và những người đứng đợi: “…”
Anh giỏi nhất!
Mùi thịt tỏa ra, tất cả mọi người càng kích động hơn.
Khương Tề: “Đi đi đi, người tiếp theo.”
Ông chia cho từng người một khiến cho tất cả mọi người đều vui mừng sung sướng như đến tết vậy.
Thậm chí đi xuống cầu thang còn thiếu chút nữa đã bước hụt nữa, bọn họ thật sự không ngờ, Từ Toa sẽ đáp lễ, hơn nữa lần đáp lễ này... Còn nhiều hơn tiền bọn họ đã bỏ ra nữa!
Lại nói nếu bằng giá nhau thì cũng là bọn họ có lợi hơi, vì sao ư?
Vì bây giờ đang thiếu đồ!
Có khi, có tiền cũng không mua được đâu!
Khương Tề chia xong, vợ ông vẫn còn đang nhìn vài cái khăn, nói: “Tôi thật sự không nhìn thấy cái khăn này bị lỗi chỗ nào cả.”
Khương Tề: “Có lẽ nó sẽ không nói dối đâu, nếu không thì nó lấy ở đâu ra mà nhiều vậy!”
Vợ Khương Tề: “Cũng đúng, nhưng cái này mà lỗi nhỏ gì chứ, không có lỗi gì thì đúng hơn...”
Lão Vương mang đồ về nhà, vợ ông ta tò mò: “Sao rồi? Tôi nghe nói mọi người chia đồ à?”
Lão Vương: “Chia đồ gì chứ... Từ Toa cho.”
Ông ta đắc ý: “Bà xem đi, lúc đó bà còn không đồng ý, bà xem Từ Toa người ta một chút đi!”
Vợ Lão Vương: “Ôi mẹ ơi!”
“Con, con muốn ăn thịt!” Con trai ông lao lên...
Hôm nay có rất nhiều người vui mừng, cũng có người không vui.
Có người nghe nói chia đồ vật, đi nhanh về nhà, về rồi thì hỏi: “Không phải nói có phát đồ sao? Ở đâu vậy?”
“Phát cái gì mà phát chứ? Không phải phát, đó là Từ Toa người ta đáp lễ.”
“Ồ... đáp lễ? Vậy chúng ta...”
“Chúng ta cái gì mà chúng ta! Chúng ta cũng chưa cho người ta cái gì, sao người ta lại cho chúng ta chứ?”
Lời chào hỏi hằng ngày cũng biến thành: “Nghe nói đội ba của mọi người phát đồ?”
“Đâu có... không có phát, Từ Toa gửi đến.”
Mấy lời này không bao lâu đã truyền tới tai Từ Hồng Vĩ, ông cảm thán với chính ủy Triệu: “Từ Toa không viết thư cho tôi mà lại viết thư cho Khương Tề!”
Lòng ghen tị sắp tràn ra rồi đấy.
Chính ủy Triệu: “...”
Cái này tôi cũng không còn gì để nói.
Nhưng anh ta lại nói: “Từ Toa nhà anh rất biết cách đối nhân xử thế, anh không biết chứ Từ Toa gửi mấy thứ này đến, cái đuôi Khương Tề cũng muốn vểnh lên trời luôn rồi.”
Từ Hồng Vĩ: “Đuôi của tên đó vểnh lên trời thì liên quan cái rắm gì tới tôi chứ!”
Việc làm cho ông lo lắng hơn là: “Lần này Từ Toa gửi qua đây nhiều đồ như vậy, không biết còn tiền không nữa.”
Chính ủy Triệu: “Chắc trong lòng nó có tính toán mà?”
Từ Hồng Vĩ: “Con nhóc đó ngốc lắm, nó mà biết tính toán cái gì chứ!”
Làm ba vừa lo vừa buồn.
Chính ủy Triệu: “À đúng rồi, vợ tôi nói cái lần trước là sữa chua viên, sữa chua là như vậy đấy, không phải bị hư đâu. Ăn cái đó rất tốt cho cơ thể.”
Từ Hồng Vĩ: “Vậy cũng được.”
Đồ con gái ông gửi đến không có bị hư, tốt quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận