Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 577. Kinh doanh 10

Chương 577. Kinh doanh 10
Chương 577: Kinh doanh 10
Hoàng Diệu Thường chần chừ, anh cả Hoàng hỏi: “Có phải Từ Toa gửi thư về cho em không?”
Cô ta gật đầu, mắt thấy anh trai không có ý cho những người khác tránh đi, cô ta mới bảo: “Từ Toa quả thực có mở xưởng quần áo ở Bàng Thành.”
“Đậu má!”
“Không phải cô ta đi học sao?”
Hoàng Diệu Thường gật đầu: “Cô ấy có đi học, nhưng trường học bọn họ khuyến khích bọn họ đi thực tập lập nghiệp trước, cho nên cô ấy mới đi tới Bàng Thành mở xưởng quần áo.”
Cô ta nghi ngờ nhìn anh cả Hoàng, hỏi: “Anh, anh có ý gì?”
Anh cả Hoàng: “Bọn anh cũng muốn đi tới Bàng Thành xem thử, nghĩ xem có thể đi gặp vợ chồng Giang Phong được không. Bọn anh cũng không đi chiếm lời gì cả, chỉ là không quen đất cát, có người quen ở địa phương vẫn tiện hơn một chút.”
Hoàng Diệu Thường hoài nghi nhìn anh cả Hoàng.
Anh cả Hoàng: “Thật đấy, em còn không tin anh của em sao? Anh có nhân phẩm thế nào?”
Hoàng Diệu Thường nghĩ ngợi cẩn thận, thấy con người của anh cô quả thực cũng được, ngoại trừ đối xử với chị dâu cô ta ra bình thường ra, thì đối với những người khác đều rất trượng nghĩa. Hơn nữa, anh ta cũng đã sớm không còn động tay động chân nữa rồi.
Hoàng Diệu Thường: “Các anh đi thì đi, nhưng anh cũng không được lấy danh nghĩa của em để tìm Giang Phong và Từ Toa nhờ giúp đỡ đâu đấy, bằng không em sẽ viết thư cho cô ấy.”
Anh cả Hoàng: “…”
Anh ta cạn lời nhìn em gái mình, nói: “Ôi không phải chứ, tại sao ở trong mắt em, nhân phẩm của anh lại không ổn như thế?”
Hoàng Diệu Thường gãi đầu: “Em cũng không biết nữa.”
Anh cả Hoàng phất tay, bảo: “Đi đi đi, đừng làm phiền bọn anh nữa.”
Mắt thấy cô ta chưa đi, anh ta lại nói: “Em đợi chút.”
Hoàng Diệu Thường: “?”
Anh cả Hoàng: “Em có bao nhiêu tiền đều mang qua đây đi, cho anh mượn một chút, nếu đã đi, vậy bọn anh cũng phải mang thêm ít tiền.”
Hoàng Diệu Thường: “Anh đợi em.”
Về chuyện này, ngược lại cô ta cũng không nói hai lời.
Nhìn thấy cô ta như vậy, đám người Trần Tam đều ngưỡng mộ muốn chết: “Anh nói xem sao em gái anh lại trượng nghĩa như vậy chứ, nhà em chỉ cần không kéo chân em đã là may lắm rồi.”
Anh hai Hoàng cười ha ha, đáp: “Chị hai của chú làm ăn còn làm đến cả huyện kìa, chú biết không?”
Về phần làm ăn gì, thì mọi người đều hiểu trong lòng.
Nhắc đến chuyện này, Trần Tam thật sự cảm thấy mất mặt muốn chết.
Nhưng những người khác trong nhà anh ta đều không để ý, nên anh ta nói sao cũng vô dụng.
“Con mẹ nó chứ em mất mặt chết mất thôi.”
“Anh hai chú còn không cảm thấy mất mặt, mà chú lại thấy mất mặt sao?”
Trần Tam: “Anh ấy không cần thể diện, nhưng em cần.”
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, dù sao nhà chú cũng chia nhà rồi, đường ai nấy đi, chú cũng ít trở về.”
Trần Tam thở dài một tiếng, nói: “Vẫn là nói chuyện kiếm tiền đi, ở bên em còn hơn năm nghìn chưa đến sáu nghìn.”
Anh ta nghĩ một chút: “Em sẽ mượn anh cả em một ít, chắc hẳn anh ấy có thể cho mượn, đoán chừng gom được sáu nghìn.”
Mọi người tính toán một chút, gom góp trong nhiều năm làm ăn như vậy, ngược lại cũng có thể góp được không ít. Tuy rằng vẫn chưa nghĩ xong qua đó có thể lấy được gì về bán, nhưng ở nhà tiết kiệm, ra ngoài phải mang thêm chi phí, bọn họ chắc chắn phải mang nhiều tiền theo. Dù sao đi một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Anh cả Hoàng ghi lại địa chỉ xưởng của Từ Toa, một nhóm người chọn ra sáu người, cùng nhau lên chuyến xe lửa tới Bàng Thành.
Mà đám người Từ Toa thì sao.
Đám người Từ Toa vốn cảm thấy một lô hàng này có thể bán rất lâu, nhưng không ngờ hai xe tải lại chỉ bán hơn nửa tháng, chưa đến hai mươi ngày đã sạch bách. Người tới lấy hàng liên tục không dứt, đến mức Từ Toa cũng cảm thấy phía bên mình bán không cần tiền.
Cô cầm tiền, rất nhanh đã mua được sân đạp lúa ở bên cạnh, nhanh chóng nối liền mảnh sân đập lúa này với toàn bộ khu nhà xưởng làm một, bên này xây trước sau hai nhà kho lớn hai tầng, tầng một của nhà kho đằng trước chia thành năm khu.
Khu trang sức có khu cao cấp, khu trung bình, khu giá thấp, ngoại trừ ba cái này ra, hai cái khác là khu nam trang và khu gia dụng.
Về phần tầng hai, đó là kho hàng chuyên dụng, trên cơ bản hàng hóa ở tầng một bày không hết đều đặt ở tầng hai, tầng một càng giống như một khu vực triển lãm hơn. Về phần kho hàng lớn ở phía sau thì khác, bên này chủ yếu bán quần áo, giày dép, và mũ đã qua sử dụng, tầng một là nơi xử lý khử trùng, tầng hai thì chất đống đồ. Kho hàng này chắc chắn nhỏ hơn kho hàng lớn ở đằng trước rất nhiều, hơn nữa mấy thứ như quần áo này có khả năng đều là kích cỡ ngắn, lại chỉ có một cái.
Nhưng, cũng thật sự rẻ bèo. Nên vẫn có người tới bên này tìm vỏ chăn mới chín phần, bán giá ba mươi đồng.
Thế này tương đương với gì, có gì khác gì với không cần tiền không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận