Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 309. Trí tưởng tượng bay xa 2

Chương 309. Trí tưởng tượng bay xa 2
Chương 309: Trí tưởng tượng bay xa 2
Từ lúc Từ Toa trở về Thôn Thượng Tiền Tiến, gà nuôi trong nhà đã lập tức đả thông hai mạch Nhâm Đốc, điên cuồng đẻ trứng. Lại thêm bà Từ vì muốn lũ trẻ được ăn ít trứng bồi bổ cơ thể, nên cũng đổi thói quen bán trứng gà. Còn không phải sao, trứng gà tích trữ của nhà bọn họ cũng không ít.
Về phần thịt, cũng là lần trước Từ Toa đi tới công xã mua về, bà Từ sợ ăn không hết, nên đều ướp muối hết rồi.
Nghĩ đến đây, bà Từ gật đầu: “Ừm, không cần mua nữa, trong nhà có cả rồi.”
Từ Toa vâng dài một tiếng, bà Từ đột nhiên tiếp thu, bảo: “Vậy, hay là cháu đi đi.”
Bà cụ nói: “Bà đưa tiền cho cháu cầm, cháu đi tới công xã mua ít thịt về, nếu như có xương thì mua một ít cũng rất được.”
Từ Toa lập tức vui vẻ: “Được ạ!”
Cô biết trong nhà có người tới làm việc, tối hôm qua đã mang rất nhiều đồ ra ngoài!
Bà Từ: “Bà đưa tiền cho cháu cầm.”
Từ Toa lập tức nói: “Cháu có rồi.”
Bà Từ: “Vậy chỗ nào mới có thể khiến cháu tiêu tiền đây?”
Từ Toa đáp: “Cháu đi xin nghỉ trước, về rồi nói sau ạ.”
Hai người nhỏ giọng thì thầm xong, Từ Toa chạy thẳng về phía ủy ban thôn, trên đường, đụng phải mấy bác gái, bọn họ đều hận không thể chạy tới trước mặt Từ Toa. Sáu bà thím kéo cô lại, nhỏ giọng hỏi: “Hổ Nữu này, sao thím cháu lại dẫn nhiều người về nhà như vậy?”
Thím cả Hà nhanh chóng gật đầu theo, bà ta cũng muốn biết.
Đừng nói là bà ta muốn biết, mà cả thôn này đều muốn biết.
Mới sáng sớm Cổ Đại Mai đã dẫn hai mươi “anh em” cùng nhau đến nhà, đủ để khiến người khiếp sợ rồi.
Còn giống như Hồ Hạnh Hoa, thì lại lề mề rúc ở trong nhà không chịu ra ngoài, cũng là vì lo lắng nhà họ Từ tới tìm cô ta. Dù sao hôm qua cô ta cũng đã đắc tội với Từ Toa. Tuy rằng cuối cùng không liên quan gì đến Từ Toa, nhưng chung quy cô ta cũng đã đắc tội với Từ Toa.
Từ Toa có dễ chọc hay không trước không nói, nhưng mấy chục anh em ở nhà mẹ đẻ của Cổ Đại Mai thì chắc chắn không dễ chọc.
Cô ta cũng không cảm thấy, một cô gái như mình có thể đánh thắng được nhiều đàn ông như vậy, về phần người ở trong thôn bọn họ… ha ha!
Cô ta cũng chẳng ôm bất cứ hy vọng gì vào mấy tên nhát cáy đấy.
Cho dù là người nhà mình, liếc mắt nhìn chị dâu ở nhà trút giận, ba và anh trai thì nghiêm mặt, trong lòng cũng vô cùng giễu cợt. Vào thời khắc mấu chốt, dựa được ai trong những người này, bọn họ đều là mấy thứ khốn nạn không đáng tin.
Hồ Hạnh Hoa ở bên đó điên cuồng tự biên tự diễn, quyết định kiên quyết không ra khỏi cửa.
Ông Hồ nhìn cô ta, nghiêm mặt, nói: “Mày vẫn không chịu lên núi à?”
Hồ Hạnh Hoa: “Không!”
Bây giờ người trong nhà đều chướng mắt cô ta, cô ta là con heo chết không sợ nước sôi.
Vốn dĩ cô ta còn cảm thấy sống lại sẽ được trải qua cuộc sống tốt hơn, mà đúng thực là thế, cô ta dẫn dắt cả nhà cùng nhau làm điểm tâm cũng kiếm được tiền. Nhưng tên Chu Bảo Ngọc chết tiệt đó tới rồi lại tới, ngược lại khiến cho cô ta thất thố.
Đại đội trưởng phát hiện ra cô ta làm ăn ở chợ đen, lập tức muốn nhúng tay vào nhà cô ta, ngược lại đã chặt đứt việc làm ăn của nhà bọn họ.
Lần này thì hay rồi, cuộc sống của cô ta ở trong nhà tuột dốc không phanh, người cũng càng ngày càng bốc đồng.
Nghĩ đến đây, Hồ Hạnh Hoa vô cùng căm tức. Đại đội trưởng này lo chuyện bao đồng biết bao, muốn quản sao lại không quản Trần Tam đầu cơ trục lợi? Còn không phải muốn bắt nạt vì cô ta không phải là người nhà họ Trần sao? Còn có Từ Toa đáng chết kia nữa, rõ ràng cô ta sắp chết rồi, nhưng tại sao lại không chết? Nếu như cô ta chết, chỉ cần mình dùng lời ngon tiếng ngọt một chút, lẽ nào còn không lừa gạt được bà cụ của nhà họ Từ lôi tiền ra chắc? Còn cả Bạch Liên Hoa nên ngồi xổm trong tù ăn lạc đó, nếu không phải cô ta vẫn luôn không đối phó với mình, thì làm sao danh tiếng của mình ở trong thôn có thể trượt dốc không phanh như vậy?
Còn có Tiểu Lâm Châu và Thổ Cẩu Tử đáng ghét kia, rốt cuộc cơ duyên ở kiếp trước của bọn họ đã tìm được như thế nào hả?
Sao cô ta lại không thể cướp được?
Tóm lại, Hồ Hạnh Hoa cảm thấy người trong thiên hạ đều đang đối nghịch với cô ta, càng ngày càng nóng nảy hơn.
“Bây giờ mùa thu không lên núi, mày còn định khi nào mới lên? Mùa đông không ăn không uống sao?” Ông Hồ nhìn đứa con gái này thật sự thấy cực kỳ bất mãn. Ông ta cho rằng nhà bọn họ đã đối xử rất tốt với con gái rồi, phải biết rằng trong thôn cũng không có đến mấy cô gái được đi học đâu.
Hồ Hạnh Hoa nhà ông ta đã tốt nghiệp tiểu học, còn học một năm cấp hai nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận