Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 83. Quà tặng và đáp lễ 2

Chương 83. Quà tặng và đáp lễ 2
Chương 83: Quà tặng và đáp lễ 2
Phó trấn Du ở bên công xã cũng thuộc điều kiện rất tốt, nhưng mà điều kiện coi như rất tốt thì khi nhìn mấy cái khăn này vẫn hơi sửng sốt. Dẫu sao màu sắc này thoạt nhìn quả thật khá độc đáo.
Cho là có tiền có phiếu cũng chưa chắc đã mua được.
Phó trấn Du: “Không được, dì không cần dùng, món đồ này sợ là không dễ mua cũng không rẻ. Dì Du không thể nhận.”
Tạm ngừng một lát, bà ấy lại nói: “Hơn nữa, tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, món đồ tốt như này nên gom lại lúc kết hôn làm của hồi môn đều là thể diện đó.”
Từ Toa chớp đôi mắt to, kiên quyết lắc đầu: “Cháu còn nhỏ mà dì. Hơn nữa, cháu muốn ở bên bà ngoại lâu hơn.”
Cô nghiêm túc nói: “Nếu dì không nhận cháu sẽ lăn ra đất khóc lóc om sòm. Dì quan tâm đến nhà cháu nhiều như thế, đây chỉ là một chút tấm lòng của nhà cháu thôi, nếu dì không nhận, vậy sau này làm thế nào còn qua lại với nhà dì được nữa đây? Dì Du, dì nhất định phải nhận đấy.”
Phó trấn Du nghiêm mặt: “Dì quan tâm cháu nhiều hơn chút cũng là chuyện nên làm…”
Từ Toa lập tức ngắt lời: “Không có cái gì là nên với không nên cả, cuộc sống nhà ai cũng không dễ dàng. Dẫu sao thì nếu dì không nhận, cháu sẽ không đến nữa.”
Từ Toa vô cùng kiên định, phó trấn Du - Du Liên trái lại hơi băn khoăn.
Món quà này của Từ Toa thật sự quá nặng.
Du Liên than thở một tiếng.
Bà ấy nhìn qua gói giấy bên cạnh, gói giấy của Từ Toa, đều là dùng giấy vẽ nguệch ngoạc tìm được trong nhà ông Lý, nhìn qua khá to, bà ấy hỏi:
“Đây là cái gì vậy?”
Từ Toa: “Một ít đồ ăn thôi.”
Cô nói: “Mấy món này đều mang từ nơi khác đến, e rằng không thể để được lâu, nhà dì cũng ăn sớm cho hết nhé.”
Du Liên lại bắt đầu than thở: “Đứa nhỏ này…”
Từ Toa cười mỉm: “Túi này là kẹo đó dì.”
Phó trấn Du dù rất do dự nhưng cuối cùng cũng vẫn nhận.
Nói thế nào được đây?
Từ Toa đã nói một câu rất đúng, quan hệ giữa người với người, chung quy không thể chuyện gì cũng tính toán rõ ràng, minh bạch được, như thế ngược lại sẽ làm mối quan hệ của hai bên xa cách. Bà ấy nghĩ ngợi một lúc nói:
“Thôi được, vậy dì Du cảm ơn cháu.”
Từ Toa nở nụ cười tươi.
Du Liên: “Cháu xem dì này, cháu vào nhà lâu như thế mà ngay cả nước dì cũng chưa lấy cho cháu. Cháu đợi nhé, dì Du pha một cốc đường đỏ ngọt ngào cho cháu.”
Từ Toa lập tức đáp: “Dì Du, nước lọc là được rồi, cháu không thích uống nước đường.”
Du Liên ngạc nhiên nhìn cô, Từ Toa gật đầu nói: “Thật mà dì.”
Du Liên: “Được.”
Tuy rằng Từ Toa thẳng thắn nhưng Du Liên chẳng thấy gì là không tốt cả, ngược lại còn cảm thấy cô bé nhỏ có chuyện thì thẳng thắn nói như này làm mọi người thoải mái. Bà ấy là người có tính cách mạnh mẽ, ngay thẳng, không muốn gặp nhất là người khác có chuyện muốn nói với bà ấy nhưng lại không nói, nói chuyện úp mở.
“Công việc trong thôn của cháu như thế nào?”
Từ Toa: “Rất tốt ạ.”
Du Liên: “Nếu cháu có vấn đề gì không hiểu cứ đến tìm dì nhé. Dù dì tuổi không lớn bằng bà cháu nhưng nói cho cùng thì vẫn đi làm ở ngoài, chuyện biết được cũng nhiều hơn chút.”
Hai người trò chuyện với nhau, lúc con dâu thứ hai của Du Liên trở về thì nhìn thấy hai người như mẹ con vậy. Cô ta cầm ba hộp cơm trong tay nói:
“Mẹ ơi, con về rồi.”
Du Liên: “Ăn cơm, ăn cơm thôi.”
Thì ra cô ta đi quán ăn quốc doanh mua thịt.
Từ Toa hiếu kỳ ló đầu ra nhìn, thì thấy Tiểu Viên - con dâu thứ hai của nhà họ Du đã mở hai hộp cơm, một hôm là thịt kho tàu, hộp còn lại là trứng xào ớt xanh, đều là thức ăn mặn, cô ta nói:
“Tôi ra ngoài bưng cải thìa xào vào.”
Vốn dĩ cô ta ở ngoài xào rau đấy.
Ba người cùng nhau ngồi xuống, lại mở hộp cơm cuối cùng, bên trong còn có một hộp cơm lớn.
Du Liên: “Đói rồi phải không? Nào, mau nếm thử đi cháu.”
Nói ra thì Từ Toa chưa từng ăn thịt kho tàu của quán ăn quốc doanh.
Cô vươn đũa ra gắp một miếng thịt nạc, thịt kho tàu cũng là món ăn chính vô cùng đặc trưng của thời đại này. Từ Toa cắn một miếng, mắt sáng rực lên, gật mạnh đầu nói:
“Món này ngon lắm.”
Không ngấy.
Hơn nữa tay nghề của quán ăn quốc doanh với người trong thôn không giống nhau, thử qua tay nghề của Cổ Đại Mai rồi lại thử tay nghề ở đây chênh lệch quá rõ ràng.
Du Liên mỉm cười: “Vậy ăn nhiều đi cháu, lấy mỡ mà ăn.”
Từ Toa thẳng thắn đáp: “Cháu thích ăn thịt nạc một tí.”
Đã giữa trưa rồi Từ Toa quả thật hơi đói, chỉ có điều cuối cùng vẫn đang ở nhà người khác, Từ Toa ăn lưng bụng rồi đặt đũa xuống.
Du Liên: “Buổi chiều khi nào cháu về? Nếu như không vội thì vào trong nhà ngủ một lúc đi. Tiểu Viên cũng ở nhà với cháu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận