Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 787. Một năm lại một năm nữa 1

Chương 787. Một năm lại một năm nữa 1
Chương 787: Một năm lại một năm nữa 1
Đôi sinh đôi nhỏ nhào vào trong lòng đôi sinh đôi lớn, sau đó lập tức kéo Mộc Mộc và Thủy Thủy, nói: “Anh Mộc Mộc, anh Thủy Thủy, chúng ta cùng nhau đi chơi được không?”
Giọng điệu vừa nịnh nọt và chờ mong.
Mộc Mộc: “Được, đi nào.”
Sân chơi trẻ con ở sân sau nhà các em, thực sự là thiên đường của các bạn nhỏ, mấy nhà hàng xóm xung quanh thi thoảng cũng có bạn nhỏ tới, đều ỷ vào sân chơi sân sau nhà các em mà không chịu đi, chỉ hận không thể ở lại nơi này.
Trong các bạn nhỏ, Mộc Mộc và Thủy Thủy đã trở thành bạn nhỏ dẫn đầu.
Đứa trẻ lớn dẫn đứa trẻ nhỏ cùng nhau rời đi, Từ Đường lặng lẽ nhe răng, hừ một tiếng, nói: “Chị cũng không cần các em đón chị.”
Cô bé hơi hừng một lát, lại gọi: “Tiểu Hắc Tiểu Bạch, các em có nhìn thấy chị gái không đó, còn không chào hỏi sao?”
Tiểu Bạch quay đầu, rất kinh ngạc: “Ôi, sao chị cũng ở đây?”
Từ Đường: “…”
Đời người hiu quạnh.
Cô bé đảo trắng mắt: “Chị lớn như vậy, mà các em không nhìn thấy sao?”
Tiểu Bạch ngại ngùng nắm vạt áo, nhỏ giọng đáp: “Chị, chị mau vào nhà đi, ba mẹ nhớ chị lắm.”
Nói xong, cô bé kéo Thủy Thủy, làm nũng: “Anh Thủy Thủy, chúng ta đi chơi đi, em lợi hại lắm nhé, em biết chơi dây, em còn biết khiêu vũ, em khiêu vũ cho anh xem có được không?”
Tiểu thiếu niên Thủy Thủy gật đầu: “Được.”
Từ Đường vô thứ cạn lời. Cô bé than thở: “Các em xưng hô kiểu gì vậy, các em là dì út và cậu út đó, sao có thể quay người gọi cháu trai là anh chứ.”
Cô bé phiền muộn vào cửa, cảm thấy quả nhiên là sinh con cách quá nhiều tuổi, vai vế đều loạn hết.
Từ Đường cảm thấy, thật may mình học đến đại học rồi, nếu như giống các cô gái ở trong thôn kết hôn sớm, nói không chừng con của cô bé cũng sắp lớn ngang em trai em gái của cô bé, nghĩ ngợi chút cũng thấy kỳ quái.
Cũng may mà, cô bé đi học.
Từ Đường vào cửa, đã nhìn thấy cả nhà đều ngồi ở phòng khách, Từ Toa thấy cô bé trở về, vừa cười vừa bảo: “Đường Đường về rồi hả, vậy chúng ta có thể chuẩn bị lát nữa ăn cơm.”
Bây giờ đã lớn như vậy rồi, tóm lại không tiện gọi nhũ danh Nữu Tể như vậy nữa.
Từ Đường vừa cười vừa chào hỏi mọi người, Từ Sơn nhìn con gái, bảo: “Tới đây, con gái lớn ngồi bên này đi.”
Anh ta vừa cười vừa khoe: “Ba mua cho con một đồ tốt đấy.”
Từ Đường: “?”
Anh ta lấy cái hộp ra, nói: “Nhìn xem, đẹp chưa này?”
Vậy mà lại là một cái vòng vàng, anh ta bảo: “Ba và mẹ con đi du lịch ở thủ đô mua cho con đấy. Tuy rằng con đi học không thể đi cùng ba mẹ, nhưng ba mẹ cũng không thể để con chịu thiệt được, vừa vặn con sắp thực tập, thế nào? Không tồi chứ?”
Từ Đường vui vẻ: “Đẹp quá.”
Từ Toa nhỏ giọng: “Quê chết đi được.”
Từ Sơn: “Toa Toa này, sao cháu lại phá đám cậu như thế?”
Đừng thấy bây giờ vợ chồng Từ Toa khá có tiền, nhưng ngược lại Từ Sơn cũng không nịnh nọt trước mặt cháu gái ngoại. Trước đây thế nào thì giờ vẫn thế đấy. Đương nhiên, cũng không mượn danh tiếng trưởng bối mà tự kiêu, cho nên những năm này hai nhà ở chung rất tốt.
Từ Toa: “Khi cậu mua không thể chọn cái mảnh hơn chút sao? Kiểu dáng này từ nhiều năm trước rồi, cái cậu chọn bình thường quá.”
Tuy rằng không phải người nhận quà, nhưng không ngăn được Từ Toa oán giận.
Từ Sơn liếc xéo: “Nói như thể cháu mua đẹp hơn ấy.”
Từ Toa cười lạnh ha ha, đáp: “Cháu thích là vàng thỏi cơ.”
Từ Sơn: “…”
Câu này thật sự không có cách nào đỡ được.
Từ Sơn đẩy Cổ Đại Mai, ý bảo cô ta nói giúp mình, Cổ Đại Mai lại chẳng thèm để ý, chuyên tâm tấn công mấy cái hộp trên bàn trà, cô ta nói: “Đừng ảnh hưởng đến em, cái này ngon quá, đắt quá.”
Tuy rằng bây giờ Cổ Đại Mai đã không phải Cổ Đại Mai của năm đó nữa, nhưng bản tính bủn xỉn vẫn không thay đổi ra sao.
Từ Sơn: “Hoa quả này thì có gì đâu.”
Theo quan điểm của anh ta, nào có sảng khoái bằng ăn thịt uống rượu. Nhưng, người phụ nữ này lại thích ăn hoa quả, khiến người hoang mang.
Cổ Đại Mai: “Ăn ngon quá.”
Từ Toa cười: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, vẫn còn đấy ạ.”
Ngược lại bà Từ liếc mắt nhìn Cổ Đại Mai, nói: “Con nói con xem, cũng không phải không có tiền, thích ăn thì tự mình mua thêm mà ăn, gom nhiều tiền như vậy làm gì? Lót quan tài sao?”
Cổ Đại Mai cũng không hề phiền não chút nào, mà cười ha ha: “Nhà con ăn uống cũng không tệ, tốt hơn nhiều so với rất nhiều nhà khác rồi. Nhưng loại đồ hiếm lạ này, vẫn quá đắt. Mùa đông mua không đáng. Bây giờ mua một cân, đợi tháng năm, tháng sáu có thể mua được tận năm cân, chúng ta giàu có cũng không thể tiêu lung tung được mẹ ơi…” Nói đến đây, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Từ Toa: “Không phải mợ nói cháu tiêu tiền lung tung đâu, cháu thuộc dạng vô cùng có tiền, không để ý những thứ này.”
Từ Toa: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận