Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 759. Chia 5

Chương 759. Chia 5
Chương 759: Chia 5
Anh ta dẫn Giang Phong vào cửa, nhưng vừa vào cửa, đã có hơi lúng túng, nhà anh ta ăn cơm ở phòng ngoài, vừa nhìn qua đã có thể thấy rất thiếu ăn, anh ta rất ngại ngùng, nhưng lại nghĩ tới, nhà mình có tình cảnh như vậy, cho dù anh ta muốn giấu cũng không thể giấu được.
Nghèo cũng không có gì phải xấu hổ cả.
Anh ta bảo: “Cậu ăn cơm chưa? Hay là tới ăn chút nhé?”
Giang Phong: “Tớ ăn rồi, bữa cơm này nhà cậu ăn muộn đấy.”
Lúc này Trụ Tử mới phản ứng lại được, nhà của đám người Giang Phong ăn ba bữa, giữa chiều ẩm ương như vậy, thật sự không phải giờ cơm nhà anh.
Anh ta nói: “Ngồi, vào nhà ngồi đi.”
Giang Phong: “Được, à đúng, trong túi có một con gà nướng, vừa vặn thêm món cho các cậu.”
Trụ Tử: “Thế sao mà được…”
Anh ta vội vàng từ chối, không chịu nhận, bọn họ không thân không thù, thậm chí đã nhiều năm như vậy rồi đều không có qua lại gì, làm sao có thể lấy đồ của Giang Phong. Hai người từ chối thật lâu, Giang Phong vừa cười vừa bảo: “Nếu như cậu tính toán chút chuyện nhỏ này với tớ, vậy lời sau đó tớ cũng không thể nói ra khỏi miệng được mất.”
Trụ Tử: “?”
Giang Phong: “Tớ tìm cậu là có chuyện thật đấy, nhưng cái này cậu thật sự phải nhận, đây là chút tấm lòng của tớ. Sáng nay tớ tới công xã mua đó, cũng không biết có ngon không nữa.”
Anh đưa đồ cho Trụ Tử, sau đó nhìn về phía mấy bạn nhỏ.
Trụ Tử nhanh chóng nói: “Chào chú đi.”
Mấy đứa trẻ ngượng ngùng sáp lại với nhau, gọi như mèo kêu: “Chào chú ạ.”
Giang Phong cười: “Ngoan.”
Trụ Tử: “Cái đó, bác sĩ Tiểu Giang, đi, vào nhà ngồi đi.”
Anh ta chuyển đồ cho vợ mình, lại dặn dò: “Em đun ít nước đi.”
Nhà anh ta không có trà và kẹo để chiêu đãi khách, nhưng nước trắng thì vẫn phải chuẩn bị. Giang Phong liếc mắt nhìn nhà Trụ Tử, quả nhiên là chỗ nào cũng lộ ra vẻ đổ nát, anh nói: “Cậu già đi cũng nhanh quá, bây giờ trông còn lớn hơn tớ vài tuổi.”
Trụ Tử đã nghĩ xong vài lời dạo đầu, nhưng thật sự không ngờ Giang Phong lại nói chuyện này. Anh ta hơi sững sờ, sau đó vừa cười vừa gãi đầu: “Tớ không có cách nào so với cậu được, vốn bộ dạng của tớ cũng không bằng cậu mà.”
Giang Phong: “Ngược lại cũng đúng.”
Trụ Tử: “…”
Giang Phong mỉm cười: “Được rồi, tớ cũng không nói đùa với cậu nữa, nói thật, cậu có muốn rời khỏi nhà không?”
Trụ Tử: “Rời nhà?”
Giang Phong gật đầu: “Bên tớ mới làm xí nghiệp, nếu cậu muốn ra ngoài làm công, có thể đi tới bên tớ. Tớ không dám nói đãi ngộ tốt bao nhiêu, nhưng vẫn tốt hơn hiện tại của cậu.”
Trụ Tử im lặng, đương nhiên anh ta biết Giang Phong nói đúng, tuy rằng anh ta kết hôn muộn hơn Giang Phong, nhưng vợ chồng Giang Phong có con cũng muộn, cho nên con trẻ nhà anh ta lớn hơn con nhà Giang Phong. Đứa lớn nhất nhà anh ta năm sau sẽ vào lớp một.
Tuy rằng hiện tại trong nhà vẫn rất khó khăn như cũ, nhưng anh ta lại không muốn con mình giống như anh ta, cái gì cũng không biết, làm một người không có kiến thức.
Anh ta thấp giọng bảo: “Tớ biết, nhưng mà…”
Anh ta biết ra ngoài có khả năng sẽ tốt hơn, nhưng nếu bọn họ ra ngoài, trong nhà biết phải làm sao? Việc ở ruộng phải làm thế nào? Trong lòng anh ta không phải không có tính toán trước, nhưng xương cốt của mẹ anh ta không tốt, ba đứa trẻ còn nhỏ, đứa nhỏ nhất còn bị bệnh nữa, chỉ dựa vào một mình vợ anh ta ở nhà lo liệu sao?
Đầu óc anh ta hơi loạn.
“Thực ra cậu có thể ra ngoài trước, làm ở bên ngoài hai năm, sau đó tích chút tiền đón người nhà qua đó. Cậu và vợ cậu đều có thể tìm được công việc. Tuy rằng cơ thể của mẹ cậu không tốt không thể ra đồng, nhưng ở nhà nấu cơm chăm nom nhà cửa vẫn được…”
Giang Phong cũng rất chân thành khi nói ra những lời này, bằng không anh nói những lời này làm gì, cũng có liên quan gì đến anh đâu.
Thực ra giữa bọn họ cũng không thể tính là quan hệ bạn bè lớn lên từ nhỏ với nhau. Muốn nói tiếp xúc nhiều đến đâu, vậy cũng là từ lúc Giang Phong bắt đầu kết hôn, nhưng mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà một cảnh, muốn nói thường xuyên qua lại thì cũng không có. Nhưng lần này, Giang Phong hiếm khi trở về một lần, còn có thể nghĩ đến giúp anh ta, chỉ riêng phần tình cảm này đã khiến Trụ Tử không biết nói gì mới phải.
Anh ta đã từng thấy rất nhiều người ngoài miệng trượng nghĩa, nhưng ngoài miệng trượng nghĩa chẳng qua cũng chỉ như vậy.
“Tớ sẽ bàn bạc với người trong nhà.”
Giang Phong cười: “Cậu nghĩ kỹ là được, tuy rằng tớ biết nói như vậy không tốt cho lắm, nhưng chỉ dựa vào bán sức trồng trọt thì không kiếm được tiền đâu.”
Trụ Tử: “Tớ biết.”
Anh ta đã rất cố gắng rồi, vợ anh ta cũng rất nỗ lực, nhưng cuộc sống của nhà bọn họ vẫn rất khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận