Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 792. Một năm lại một năm nữa 6

Chương 792. Một năm lại một năm nữa 6
Chương 792: Một năm lại một năm nữa 6
Từ lúc gặp được Từ Toa, Giang Phong đã cảm thấy mình gặp được vận may, như thể muốn bù đắp lại những chuyện không vui từ nhỏ đến lớn đó, bây giờ thứ anh có được thật sự quá nhiều. Giang Phong sợ mình làm không đủ tốt, có một ngày ông trời phát hiện ra anh không tốt như vậy, sẽ lấy hạnh phúc của anh đi.
Anh không dám nghĩ chuyện như vậy, anh chỉ nghĩ sẽ đối xử tốt với cô gấp đôi, bởi vì anh thích cô nhiều như vậy.
Anh thấp giọng: “Từ Toa, anh rất mừng vì em đã đến Thôn Thượng Tiền Tiến.”
Nếu không phải cô tới, anh sợ là mình sẽ không có cơ hội quen được cô gái tốt đẹp như vậy.
Từ Toa bật cười: “Đại khái thật là do ý trời đi.”
Bản thân cô cũng không biết nổ tung một cách kỳ quái kiểu gì mà cô lại xuất hiện ở Thôn Thượng Tiền Tiến.
Từ Toa có thể cảm giác được Giang Phong vô cùng khẩn trương về cô, cũng biết tình yêu của anh, có thể được người yêu một cách chân thành như vậy, thật sự khiến người rất thích. Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, nói: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Giang Phong cúi đầu nhìn cô, đôi mắt của Từ Toa sáng ngời, anh thấp giọng nở nụ cười, ừm mạnh một tiếng.
Đột nhiên, Từ Toa như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nói: “Hình như gần đây anh không dụ động vật đến nhiều cho lắm.”
Giang Phong: “Hửm?”
Từ Toa không nói, ngược lại anh cũng không cảm thấy gì, nhưng bị cô nói như vậy, Giang Phong lập tức sững sờ. Anh nhìn cô, thật lâu vẫn không nhúc nhích, Từ Toa nói: “Thiệt tình, anh nhìn chúng ta bây giờ đang ở giữa núi, trên núi cũng không phải không có động vật? Nhưng anh xem, không có động vật nào lại gần anh, cũng không có động vật nào tấn công anh.”
Nói như vậy, Từ Toa cũng bắt đầu vui mừng.
“Khác rồi.”
Bình thường phản ứng của Giang Phong nhanh hơn Từ Toa, nhưng lần này lại hiếm khi chậm hơn rất nhiều, gần như là ngạc nhiên nhìn cô, Từ Toa vui vẻ bảo: “Thật đó, anh nhìn trên núi này đi, tuy rằng không có động vật hung dữ gì, nhưng thỏ hoang, gà rừng tóm lại vẫn phải có chứ? Bình thường không phải những thứ này thường sáp lại gần anh hay sao? Nhưng bây giờ lại không có.”
Giang Phong: “Thật sự là như vậy.”
Bản thân anh cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
Từ Toa phụt một tiếng bật cười, đáp: “Làm sao em biết tại sao được? Nếu như em biết, em chính là thần tiên rồi.”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Bản thân anh cũng không cảm giác được sao?”
Giang Phong: “Sau khi chúng ta tới phía nam vẫn luôn ở trong thành phố, cũng không có thú rừng gì cả, cho dù là buổi tối cũng đều giăng màn, hiển nhiên không cảm giác được rồi…”
Anh nói đến đây, mình cũng có hơi phản ứng lại, thật sự đã rất lâu rồi anh không bị làm phiền như vậy nữa.
Nghĩ lại năm đó, khi ấy anh còn học đại học ở thủ đô, thực ra vẫn bị quấy rầy như vậy. Anh đứng ở nơi nào, gần như đều là máy hút muỗi hình người ở đó. Chuột ở phòng ngủ của bọn họ cũng nhiều hơn những nơi khác.
Tuy rằng không nguy hiểm như ở trên núi, nhưng phiền phức thì thật sự cũng rất phiền phức.
Nhưng bây giờ, những thứ này đều không còn nữa.
Anh vô thức phát hiện ra, mình cũng không còn gặp rắc rối này nữa. Thậm chí, khi bản thân anh không quá để ý thì nó đã không còn tồn tại nữa… anh nghiêm túc nghĩ, rồi đáp: “Là thay đổi rồi biến mất ngầm đi.”
Từ Toa: “Hửm?”
Giang Phong: “Nếu lập tức không còn nữa, hiển nhiên anh sẽ cảm giác được, cho nên chắc hẳn vẫn là biến mất ngầm. Thực ra vốn dĩ khi ở quê, loại tình huống này cũng đang dần dần giảm bớt, chỉ có điều tuy rằng dần dần giảm bớt, nhưng vẫn còn, cho nên anh cũng không để ý nhiều. Sau này tới Quảng Châu, trong thành phố không có thú rừng hung hãn, trong lòng anh vốn cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, lại thêm công việc bận rộn, nên anh cũng không nghĩ quá nhiều về phương diện này. Cho nên sau khi dần dần giảm bớt, ngược lại anh cũng không cảm giác được…”
Chính bởi vì trong thành phố không có thú rừng, nên anh mới không nghĩ nhiều.
Anh vỗ lên đầu mình, bất đắc dĩ cười, bảo: “Anh thật sự không ngờ tới, vậy mà tính cảnh giác của mình lại thấp như vậy…”
Từ Toa bật cười: “Thế này cũng không có gì.”
Cô mềm mại nói: “Em biết, anh đều đặt hết suy nghĩ lên người chúng ta, hiển nhiên bỏ qua bản thân rồi.”
Từ Toa ôm cánh tay anh, hai người cùng nhau tản bộ, cô cảm giác được một cơn gió nhẹ, nhẹ giọng bảo: “Thật tốt.”
Giang Phong nắm bàn tay cô càng thêm chặt hơn, anh nhìn cô, thấy gương mặt của cô thoải mái, cũng không nhịn được mà nở nụ cười, thấp giọng bảo: “Đúng vậy, thật tốt.”
Hai vợ chồng ngọt ngào, ngược lại nhớ tới một chuyện: “Tật xấu biến mất đương nhiên là chuyện tốt, nhưng tại sao chứ? Bước ngoặt là gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận