Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 692. Khuyến mại

Chương 692. Khuyến mại
Chương 692: Khuyến mại
Anh nói: “Tôi tên Thường Quan Xuân, tôi đặt quần áo Thủy Mộc ở lầu một, chỗ này có thể chứa được hai mươi bao bố lớn rồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Vậy cũng phải cần hai chiếc xe xích lô.”
Bình thường bọn họ lấy hàng có thể hơn ba cái bao bố cho nên nhân viên phục vụ cũng không dám nói một chiếc xe có thể chở hết.
Bọn họ chỉ giao hàng trong ba ngày hoạt động chào mừng khai trương cho nên không cần chuẩn bị xe lâu dài, lần này bao tầm mười chiếc xích lô chuyên kéo, đây cũng coi như là tất cả đều vui vẻ.
“Vậy anh có thể rút thưởng, anh có thể lựa bất kỳ những hộp quà tặng sau lưng tôi, mỗi người chỉ có thể lựa một lần thôi.”
Lúc đầu mọi người thấy không náo nhiệt, nhưng vừa đến lúc rút thưởng đã lập tức vô cùng hưng phấn. Hai mắt của Tô Nhị đến xem trông mong nhìn chằm chằm vào râu quai nón, râu quai nón hít một hơi thật sâu, hỏi: “Lớn nhỏ gì cũng được à?”
Nhân viên phục vụ cười: “Đúng vậy, lớn nhỏ đều được.”
Râu quai nón vò đầu: “Vậy chắc chắn là lớn xịn hơn rồi.”
Nhưng không bao lâu, anh ta lại nói: “Ôi không đúng, cũng chưa chắc, biết đâu hộp lớn nhưng đồ nhỏ, hộp nhỏ thì đồ lại lớn chứ.”
Người này nhìn thô lỗ nhưng lại cẩn thận, ngay cả cái này cũng nghĩ ra nữa.
Tất cả mọi người cười vang, có người bảo: “Anh ơi, cho dù hộp lớn đồ nhỏ nhưng hộp quà bên ngoài lại to. Cũng tốt mà.”
Chỉ là gói quà nhưng cũng rất đáng giá.
Hơn nữa còn được cho không.
Đầu năm nay, có cái gì cho không không? Không.
“Đúng đúng đúng, vậy tôi muốn hộp lớn nhất.”
Anh ta chỉ về phía cái hộp lớn nhất trong đó, khoảng bốn mươi centimet, khẳng định: “Tôi muốn cái này.”
Chàng trai phục vụ gật đầu, cầm cái hộp xuống, hỏi: “Anh chắc chứ?”
Râu quai nón gật đầu: “Chắc!”
Lập tức lại do dự một chút: “Ôi, trong này có cái gì vậy?”
Nhân viên phục vụ cười lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết, mấy cái này không phải tôi gói.”
Anh ta thật sự không biết, chỉ có thể nhìn râu quai nón do dự, do dự hơn nửa ngày, giống nhu đã hạ quyết tâm: “Lấy đi.”
Nhân viên phục vụ: “Anh ký tên vào đây sau đó có thể mang hộp này đi.”
Râu quai nón: “Sao?”
Nhân viên phục vụ bổ sung: “Anh muốn bóc ở đây cũng được, không muốn thì mang về nhà bóc cũng được, tùy theo ý của anh.”
“Bóc đi chứ?”
“Đúng đó anh trai, bóc đi? Chúng tôi cũng muốn xem là cái gì!”
Cho dù là có mua đồ hay không, tất cả mọi người đều rất tò mò.
Nguyên một đám người đều nhìn chằm chằm vào râu quai nón, râu quai nón chần chờ một chút, nói: “Vậy tôi cũng để cho mọi người vui một chút, mở ra xem thử.”
Gói quà rất đẹp, anh ta mở ra một cách cẩn thận, nói: “Giấy gói bên ngoài là nhựa.”
“Ừ đúng.”
Phía trên có cột dây ruy băng, anh ta cũng không nỡ xé toạc ra, nghiêm túc đặt qua một bên, lúc này anh ta mới mở hộp ra.
“Cái hộp này thấy không nặng lắm, chắc không phải đồ gì nặng rồi, tôi... Mẹ kiếp!!!”
Nhìn anh ta lấy món quà sứ trắng trong hộp cầm lên, lúc này chợt nghe nhân viên phục vụ mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng anh đã rút trúng một con mèo chiêu tài.”
Thật ra râu quai nón không rõ về con mèo chiêu gì đó lắm
Nhưng cái tên này nghe nghe xong đã biết may mắn rồi đấy.
Mèo...chiêu tài...!
Mèo sứ trắng giơ móng vuốt, giữa người có chữ “tài” màu vàng nền đỏ rất to, đối với người làm ăn mà nói thật sự rất tốt. Hơn nữa cho dù không có chữ tài, chỉ nhìn con mèo nhiệt tình đáng yêu này thôi cũng khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay.
Râu quai nón cao to vạm vỡ, trong lòng người đàn ông này lại thích mèo con mềm mại đáng yêu.
“Tốt quá!!!”
Anh ta ôm mèo chiêu tài, vui mừng đến nỗi muốn xoay vòng tại chỗ luôn.
“Cái này hiếm có thật, chưa thấy bao giờ luôn.”
“Đúng vậy, rất ít thấy.”
“May mắn ghê.”
Một số người lấy hàng ở đây quen mua bán, vừa nhìn đã biết thứ này không tệ. Tạm thời không nói tới vẻ ngoài đẹp và đáng yêu, vừa ngụ ý tốt lại hiếm thấy, cái này có giá trị đấy.
“Mẹ kiếp, tôi phải nhanh chóng lấy hàng mới sau đó cũng tới rút thưởng, dù sao tới đây vốn là muốn lấy hàng mà.”
“Các anh có đưa hàng đến nhà nghỉ không?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Không, chúng tôi chỉ đưa đến nhà ga thôi.”
Anh ta thân thiện nói: “Nếu như các anh bắt gần nhà ga thì có thể tự đi một đoạn, quy tắc của bên chúng tôi là tính tiền chung với xe xích lô.”
“À à.”
Cho nên bây giờ mọi người rất dễ nói chuyện, nghe xong đều gật đầu đồng ý.
“Tôi tôi tôi! Tôi cũng muốn rút thưởng!”
Lúc này lại có người chạy tới thở hồng hộc, “Tôi cũng muốn rút mèo chiêu tài.”
Mọi người cười vang lên.
“Có lẽ anh không rút được đâu! Anh xem ở đây cũng không có nhiều hộp lớn.”
“Cho nên tôi mới cuống cuồng lên này!”
“Nhanh trí đấy!”
Giang Phong và Từ Toa đứng bên ngoài nhìn xem cảnh náo nhiệt bên này, hai người trao đổi ánh mắt mà với nhau, Giang Phong giơ ngón tay cái với Từ Toa.
Vì sao?
Bởi vì quả nhiên vợ anh cao thủ marketing mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận