Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 225. Hổ phách

Chương 225. Hổ phách
Chương 225: Hổ phách
Tình hình thực tế là, tối hôm qua ba người họ giống như lại gặp quỷ, quỷ kia không ngừng lặp lại có người biết chuyện.
Anh ta cắn răng tìm đến Đại Hổ và Nhị Hổ bàn bạc tình hình, ba người nhất trí cho rằng người được nhắc ở đây chính là Hồ Hạnh Hoa.
Bởi vì, ngày đó Bạch Liên Hoa quá khác thường!
Bọn họ lại không phải kẻ ngốc!
Kết quả chính là nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa.
Hết thảy đều giống như trời xui đất khiến.
Nhưng mà chuyện ba người lại gặp quỷ, bọn họ cũng không thể nói ra, nếu không công an lại phê bình bọn họ phong kiến mê tín.
Bọn họ đã phong kiến mê tín sẵn rồi, không thể nặng hơn nữa.
“Hôm nay pháp y lại đây nghiệm thi nói, bộ hài cốt kia là phụ nữ, từng bị gãy chân…”
“Không sai không sai, con dâu thứ hai nhà họ Bạch đã từng bị chồng đánh gãy chân!” Một cô dâu gả từ thôn Hạ Tiền Tiến gả tới lập tức kêu lên, bỗng nhiên cô ta nghĩ tới mình lại ở cùng thôn với loại ác ôn lòng lang dạ sói như vậy, cũng thật là nghĩ mà phát run mà.
“Ôi mẹ của tôi ơi! Đúng rồi, vậy sao Hồ Hạnh Hoa không trở về?” Lại có người hỏi tới.
Thổ Cẩu Tử: “Sao tôi biết? Chúng tôi cùng cô ta không giống nhau. Nói thật, bây giờ tôi đều nghi ngờ tối hôm qua cô ta rốt cuộc đang tìm cái gì! Bộ thi hài kia chính là cách nơi cô ta tìm kiếm không xa. Nếu không chúng tôi cũng đâu thể ngã một chút đã tìm đến…”
“Thổ Cẩu Tử, cái miệng thối nhà mày, Hạnh Hoa nhà tao trong sạch, lại bị mày tát nước bẩn, nói xấu con gái tao!” Thím Hồ tiến lên muốn đánh người, Thổ Cẩu Tử kêu gào một tiếng, trốn đi, miệng vẫn nói: “Lời tôi nói đều là thật, bà ở đây bắt bẻ tôi cái gì, có giỏi thì bà đi mà bắt bẻ các đồng chí công an ấy!”
“Thím Hồ, chuyện của Hạnh Hoa nhà thím cũng đừng lôi đám Thổ Cẩu Tử ra mà trút giận. Ai biết được chuyện này như thế nào chứ?”
“Đúng vậy, trời đêm tối tăm Hạnh Hoa nhà bà qua đó tìm cái gì đâu?”
“Sao cô ta biết chuyện này nhỉ?”
Mọi người anh một câu chị một câu, dồn dập đến nỗi thím Hồ không biết nói cái gì mới phải, mặt mũi bà ta xoắn hết cả lên: “Hạnh Hoa nhà chúng tôi không lên núi!”
Đại Hổ và Nhị Hổ cũng bực mình: “Vậy chẳng lẽ là ba chúng tôi đều nói dối à? Lại nói nêu chúng tôi nói dối, sao còn có thể thả chúng tôi trở về?”
“Đúng thế, đúng thế!”
Mọi người lại bắt đầu tranh luận.
Từ Toa cũng đang xem kịch hay, mắt thấy mọi người lại chuẩn bị tranh chấp. Cô yên lặng rời khỏi đám người, đi về nhà.
Nói thật ra, cô không hề có một chút đồng tình với Hồ Hạnh Hoa, nếu cô ta không tự tìm đường chết, nào có nhiều chuyện thế này?
Từ Toa đang đi về nhà, thì nhìn thấy Tiểu Lâm Châu cõng một cái cái sọt nhỏ, tay lôi một khúc gỗ thở hổn hển tiến về phía trước, cô vội vàng tiến lên, giúp cậu bé đỡ lấy khúc gỗ, nói: “Chúng ta cùng làm.”
Tiểu Lâm Châu nghiêng đầu xem cô, vội vàng từ chối: “Không cần đâu, em có thể làm được.”
Từ Toa: “Không sao!”
Cô hỏi tiếp: “Em lên núi à?”
Tiểu Lâm Châu gật đầu, nói: “Bình thường em cũng không dám lên núi, hôm nay rất nhiều người đi lên núi, em cũng tranh thủ đi theo hái một ít trái cây, còn nhặt được cái đầu gỗ này.”
Cậu bé gầy còm vô cùng hài lòng mà khoe khoang: “Em vô cùng may mắn.”
Từ Toa: “Sức của chị không lớn, nhưng mà cũng hơn thằng nhóc con như em, để chị giúp em một tay, em cũng có thể sớm về nhà một chút. Nếu em trở về muộn, em gái em ở nhà đợi chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
Thấy Từ Toa nói như vậy, Tiểu Lâm Châu bèn vội vàng gật đầu.
Hai người kéo khúc gỗ vào trong sân, Từ Toa tạm biệt: “Chị về đây.”
Tiểu Lâm Châu: “Chị Tiểu Từ.”
Từ Toa: “Sao thế?”
Tiểu Lâm Châu từ trong chiếc áo ngắn vừa rách nát vừa bẩn thỉu của mình, móc ra một cục đá màu vàng, nói: “Cho chị.”
Từ Toa: “Gì đấy?”
Tiểu Lâm Châu kéo tay Từ Toa, đặt vào lòng bàn tay cô, nói: “Đây là em nhặt được ở trên núi nhặt, rất đẹp, tặng cho chị đấy!”
Ngay sau đó lùi lại một bước, khom người chào: “Cảm ơn chị Tiểu Từ.”
Từ Toa mở lòng bàn tay ra, vừa liếc mắt một cái đã ngây ngẩn cả người.
Đột nhiên, cô lập tức nghĩ đến câu nói vừa rồi của Tiểu Lâm Châu.
Cô nỉ non: “Em thật đúng là siêu may mắn.”
Tiểu Lâm Châu khó hiểu nhìn cô, Từ Toa giơ lên viên đá trong suốt màu vàng, giơ lên trên trời săm soi, nói: “Cái này chị không thể lấy.”
Tiểu Lâm Châu kiên định: “Em tặng cho chị rồi!”
Từ Toa bật cười, tiến đến bên cạnh cậu bé, khom lưng hạ thấp giọng nói, vẻ mặt thần bí nói: “Thứ em nhặt được này, hình như là hổ phách đó!”
Tiểu Lâm Châu: “Hổ phách?”
Đó là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận