Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 479. Hoang mang

Chương 479. Hoang mang
Chương 479: Hoang mang
Đời trước Từ Toa mất mẹ khi còn bé.
Cho nên cô không có ảnh chụp chung như vậy, mẹ cô không chứng kiến cô trưởng thành, mỗi lần cô nhìn thấy một nhà ba người của người khác chụp ảnh chung đều rất buồn. Bây giờ vừa nhìn thấy tấm ảnh này cô đã dao động: “Cho con được không?”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Được, nhưng con phải giữ gìn cẩn thận đấy.”
Từ Toa nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Ánh mắt Từ Toa lại nhìn sang bên cạnh, Từ Hồng Vĩ lập tức cảnh giác nói: “Chỉ cho con một tấm thôi.”
Từ Toa: “Ồ.”
Cô chu môi: “Keo kiệt.”
Từ Hồng Vĩ hừ một tiếng không phản bác lại, dù sao ông cũng không cho đâu.
Bà Từ: “Bên chỗ con phòng như thế nào?”
Tâm trạng của bà Từ không tốt, bà muốn nằm nghỉ một chút.
Từ Hồng Vĩ lập tức đáp lại: “Mẹ và Từ Toa ngủ ở phòng này, đây là phòng của con và Tú Nhi, hai người thì ngủ ở đây.”
Ông lại chỉ vào một phòng khác, nói: “Ba người đàn ông chúng ta ngủ ở phòng này.”
Từ Sơn: “Đây là phòng Từ Toa à?”
Từ Hồng Vĩ gật đầu: “Ừ.”
Mọi người đi theo Từ Hồng Vĩ xem thử mới hiểu vì sao Từ Hồng Vĩ lại sắp xếp như vậy. Phòng ngủ chính có một cái giường lớn, nếu như ba người đàn ông họ nằm sẽ không vừa, nhưng Từ Toa và bà Từ có thể nằm vừa.
Nhưng nằm nghiêng thì khác, tuy nằm nghiêng sẽ chiếm ít chỗ hơn, nhưng nằm nghiêng thì phải trải thêm chăn bông. Cho dù nhỏ thì cả phòng cũng chỉ có một cái tủ kết hợp với giường ngủ thôi, có thể ngủ đủ ba người.
Cho dù có thêm một người nữa cũng còn được.
“Thế này thật sự hữu dụng.” Từ Sơn cảm khái.
Từ Hồng Vĩ cười cười, gật đầu nói: “Lúc đó Từ Toa vẫn còn nhỏ nên phải làm vậy, không nghĩ ngờ lại rất hữu dụng. Sau đó có rất nhiều gia đình bắt chước bọn anh. Người trong nhà ở còn chưa tính, họ hàng đến cũng có thể ở, không ảnh hưởng đến đồ vật chút nào cả.”
Từ Toa nhướng mày, trong lòng lại có thêm chút bí ẩn.
Nếu nói đây là giường thì không bằng nói là thảm Tatami được cải tiến, bởi vì không phải bằng gạch mà là toàn bộ đều dùng gỗ để lát. Cái này chẳng giống thứ gì hết, nói là thảm nói là Tatami cũng không phải, nói là giường thì lại càng không phải.
Nhưng nhà của Từ Toa ở bên kia, trước khi cô xuyên qua, vẫn có rất nhiều người thích trang trí như vậy bởi vì nó tiện.
Vừa có thể nghỉ ngơi lại vừa có thể đựng đồ.
Tuy thành phố Giang Hải không có nhiều người lắm nhưng diện tích cũng không nhiều, diện tích trong thành phố thì lại càng ít, điều này khiến cho trong thành phố thành tấc đất tấc vàng, đặc biệt là trung tâm sầm uất lại càng đắt đỏ.
Mà hiện tượng phổ biến ở thành phố Giang Hải là diện tích xây dựng lớn, điều này sẽ khiến cho diện tích nhà dân nhỏ, mọi người đều sẽ tận dụng hết tất cả không gian. Có thể nói cải tiến giường thế này được rất nhiều người lựa chọn.
Tuy Từ Toa vẫn luôn cảm giác mình chính là Từ Toa, nhưng lúc này vẫn còn hơi hoang mang, cho nên rốt cuộc cô đã xuyên qua đây từ khi nào?
Không phải là do vụ nổ mạnh sao?
Trí nhớ cô không bị lẫn lộn, cô nhớ rõ là do vụ nổ mạnh.
Thế nhưng mọi chuyện trước mắt lại nói cho cô biết, có lẽ cô xuyên qua sớm hơn, không thì sẽ không thể nào để cho ba cô làm việc “đặc sản của thành phố Giang Hải” thế này được.
Từ Toa có chút hoang mang, cảm thấy cả người đều bối rối.
“Từ Toa, em sao vậy?” Giang Phong lập tức phát hiện Từ Toa khác thường.
Từ Toa nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Em không sao, chỉ là nhớ tới một ít chuyện trước kia thôi.”
Cô ho khan một tiếng, tạm thời không nghĩ về chuyện này nữa, nói: “Bà ngoại, không phải bà mệt sao, cháu đỡ bà đi nghỉ ngơi.”
Bà Từ lắc đầu: “Không cần, bà không cần cháu đỡ đâu, bà tự đi được.”
Bà trở về phòng nằm xuống, cả người cũng không có tinh thần gì lắm.
Giang Phong: “Chú Từ, cháu thấy tinh thần của mọi người không tốt lắm, cơm tối đừng đến nhà ăn ăn, để cháu làm cho. Chú biết ở đâu có rau xanh không?'
Từ Hồng Vĩ: “Biết, cháu cần gì để chú đi đổi cho cháu.”
Dừng một chút, ông quay đầu lại, nói: “Ở đây chú chỉ có một cái bếp nhỏ, cháu có nấu được không?”
Ông chỉ ở một mình nên cũng không cần dùng đến, đồ vật đã được đổi từ lâu rồi.
Ông ăn ở nhà ăn là chủ yếu.
Thỉnh thoảng có ăn thêm thì một cái bếp nhỏ thôi cũng đủ rồi.
Giang Phong: “Để cháu xem thử.”
Từ Toa lập tức đi qua: “Giang Phong, để em giúp anh.”
Giang Phong lắc đầu, mỉm cười nói: “Em cũng mệt rồi, em đi nghỉ ngơi chút đi.”
Từ Toa cắn môi.
Giang Phong xoa nhẹ đầu xô: “Một chút thôi, chờ em ngủ dậy, sẽ có cháo ngon để ăn.”
Từ Toa nhỏ giọng: “Vậy thì em muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”
Giang Phong dịu dàng nói: “Được.”
Từ Hồng Vĩ hơi nhíu mày: “Bây giờ chỉ sợ không đổi được thịt...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận