Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 159. Quên mất

Chương 159. Quên mất
Chương 159: Quên mất
“Con nhặt được một con tôm!” Lại có một đứa trẻ la lên.
Mấy chục năm nay, thôn bọn họ chưa từng bội thu như vậy được lần nào cả. Cho nên tuy rằng Từ Toa nói đừng để mấy đứa trẻ xuống nước, người lớn cũng nhìn một chút, nhưng thời đại này, nuôi thả vẫn nhiều hơn.
Dưới nước vẫn có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ choai choai.
Đại đội trưởng cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mắng: “Mấy người lo nhìn bọn trẻ cho tôi, mấy người bây giờ không quan tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy người đừng có hối hận! Một đám mê tiền không muốn sống nữa rồi à!”
Đại đội trưởng không hài lòng, cũng có có mấy đứa trẻ bị kêu lên.
Từ Toa nhíu mày, mặc dù trong tiểu thuyết, trừ Tiểu Lâm Châu ra thì cũng không có ai xảy ra chuyện, nhưng Từ Toa cũng không muốn đánh cược. Cái này không phải do cô rũ lòng từ bi hay gì cả, mà đối mặt với sinh mệnh, cô vẫn thấy sợ.
Cô vỗ tay, nói: “Tất cả mấy bạn nhỏ dưới mười tuổi tập trung lại đây!”
Mấy đứa trẻ ngạc nhiên nhìn cô, Từ Toa: “Có ai muốn đi hái nấm không?”
“Em muốn!” Tiểu Lâm Châu vừa quay lại thì nghe thấy Từ Toa hỏi, mặc dù cậu bé ở trong thôn rất cực khổ, nhưng lại nhớ rõ người chị tốt bụng này. Cậu bé còn lợi dụng lòng tốt của chị.
Cậu bé nói: “Em muốn!” Cậu bé nguyện ý giúp chị.
Từ Toa: “Em dẫn mấy bạn nhỏ dưới mười tuổi lên núi hái nấm, đừng lên cao quá, hái nấm phía dưới là được rồi, chỉ cần không phải nấm độc là được. Một cân nấm mang lại đây chị sẽ đổi cho nửa cân đường viên. Ai đồng ý tham gia vào nhóm các bạn nhỏ thì giơ tay lên!”
Ngay lập tức, hầu như tất cả trẻ con bên sông đều giơ tay lên.
Tuy rằng bắt cá rất vui, rất thú vị, nhưng đó là đường viên đấy!
Đường viên ngọt đến tận tim.
Đối với bọn chúng mà nói, đây là thứ có sức hấp dẫn rất lớn!
Đại đội trưởng cũng nói lắp luôn rồi: “Từ, Từ Toa à, cháu, cháu làm gì vậy?”
Từ Toa đã chuẩn bị sẵn lý do: “Đồng đội của ba mẹ cháu hay gửi đồ qua bưu điện cho cháu, nhưng cháu không có gì để gửi lại cho họ cả. Có gì thì gửi đó vậy, cho nên cháu muốn phơi một ít nấm gửi qua bưu điện cho họ. Vốn định mấy ngày nữa sẽ tìm bọn trẻ giúp. Nhưng tình huống hôm nay.... Vậy thì chi bằng hôm nay luôn đi.”
Đại đội trưởng đã hiểu, thấy cũng có lý, ông ta gật đầu: “Cũng đúng.”
Một công đôi việc thôi.
“Chị Từ, năm nay em mười một tuổi, em có thể tham gia không?” Một bé gái nhỏ gầy gò bước ra hỏi, cô bé nói: “Em có thể nhận biết nấm!”
Từ Toa: “Cũng được, lớn một chút cũng không sao, nhưng em nào biết nhận biết nấm, thì chỉ cho mấy bạn không biết nhận biết với nhé.”
“Được ạ!”
Hồ Hạnh Hoa đang ở dưới nước tìm vỏ trai, nhìn thấy Tiểu Lâm Châu quay lại, nghĩ thằng nhãi con này bắt cá không được nên tính đi nhặt vỏ trai sao? Chờ nó nhặt được, cô ta sẽ đổi với nó, cô ta không tin dùng cá đổi lấy vỏ trai rẻ tiền nó sẽ không chịu.
Một đứa nhóc thôi, đâu có gì nhiều.
Nhưng người tính không bằng trời tính!
Tiểu Lâm Châu lại đi với một đám trẻ, khoảng hai mươi đứa trẻ có lớn có nhỏ hùng hổ lên núi.
Mà ba mẹ của chúng lại chẳng thấy không hài lòng chút nào.
Đương nhiên là bọn họ hài lòng rồi, nghĩ thử xem này mấy đứa nhỏ ở bên cạnh sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng đi làm việc đi, cho dù một ngày hái được một cân nấm, cũng có thể đổi được nửa cân đường viên đấy! Nấm đó cả nhà họ ăn cũng không đáng giá bằng nửa cân đường viên.
Cho nên quả thật con nhóc nhà họ Từ vẫn còn nhỏ, không biết tính toán gì cả!
Nghĩ tiếp lại thấy bà Từ cũng là người yếu đuối, quả thật bà ấy không thể dạy cháu gái mình khôn khéo được.
“Từ Toa à, cháu không cảm thấy mình bị lỗ sao?”
Từ Toa mỉm cười: “Lỗ gì ạ? Không làm vậy thì cháu phải mua đồ trả lễ đúng không? Dù sao cũng đều là tiêu tiền, tiêu bên nào cũng vậy thôi. Bây giờ cháu lấy tiền mua đồ mua đường cho bọn trẻ ăn, cháu cũng được nấm, ai cũng vui cả.”
“Đúng đúng đúng!”
“Bà Từ không phải là người tính toán chi ly, cháu ngoại của bà ấy cũng vậy nữa.”
Cổ Đại Mai: “…” Các người nghĩ cái rắm ấy! Một lớn một nhỏ đều đang giả vờ giả vịt!
Cô ta lại nhìn nhóm phụ nữ trong thôn tự xưng là thông minh, cảm thấy mấy người này đều là đồ ngốc.
Ngốc thật sự!
Cổ Đại Mai cảm thấy bọn họ ngốc, Hồ Hạnh Hoa cũng cảm thấy bọn họ ngốc, nếu không ngốc sao có thể đổi nấm lấy đường? Một cân nấm đáng giá hơn nửa cân đường. Lại nói nấm còn có thể nấu ăn, đường viên thì chỉ ngọt mỗi cái miệng, có ích lợi gì chứ?
Nhưng cô ta đã quên, đây là đầu thập niên bảy mươi.
Không phải những năm trước khi cô ta sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận