Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 300. Bắt gặp

Chương 300. Bắt gặp
Chương 300: Bắt gặp
Mặc dù hiện tại mưa rất nhỏ, nhưng đêm hôm khuya khoắt như thế, nếu không có chuyện gì, cũng không có ai lên núi.
Giang Phong hơi cau mày, dừng bước, nhìn thấy người kia chật vật lên núi, đó là một người phụ nữ, đại khái là do buổi tối đi không quen đường, cộng thêm trời mưa, cô ta đi rất chậm, giống như cố hết sức.
Thị lực của Giang Phong rất tốt, theo khoảng cách càng ngày càng gần, anh nhận ra đó là Hồ Hạnh Hoa.
Nhắc đến Hồ Hạnh Hoa này, Giang Phong không thể không thừa nhận, cô ta đúng là thần nhân.
Vốn dĩ anh không cảm giác được sự tồn tại của người này, cô ta có rất ít cảm giác tồn tại, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô ta đã nhảy nhót rất hăng hái. Nói đến thì nhà ông Hồ không giàu có gì, nhưng cho dù không giàu, cuộc sống cũng không quá gian nan.
Giang Phong nhìn thấy cô ta vừa đi vừa tìm kiếm trong bụi cỏ, gần như là đi về phía bắc, anh cau mày.
Con dâu thứ hai nhà họ Bạch chính là được đào thấy ở sườn núi phía bắc.
Nhân sâm của Thổ Cẩu Từ cũng là tìm được phía bắc.
Cho nên cô ta muốn tìm nhân sâm?
Giang Phong không nghĩ nhiều, lập tức lách qua con đường này, đi một con đường nhỏ khác.
Đêm hôm khuya khoắt, anh không muốn ở đây xem trò gì đâu.
Thời tiết lạnh như thế, anh vẫn nên về nhà ngủ mới là chính đạo.
Giang Phong vòng qua dưới núi, trái lại Hồ Hạnh Hoa một chút cũng không phát hiện ra, cô ta còn đang cẩn thận tìm kiếm nhân sâm của mình, cô ta cũng không tin tà, bản thân không tìm nổi nhân sâm? Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn lên núi.
Sao lại không thấy chứ.
Cũng đâu thấy đám người Thổ Cẩu Tử, Đại Hổ, Nhị Hổ lên núi!
Nghĩ đến đây, Hồ Hạnh Hoa càng thêm sốt ruột, nhân sâm nhất định còn đó.
Nếu như cô ta không nhanh chút, khó lòng đảm bảo không bị những kẻ khác phát hiện ra.
Hồ Hạnh Hoa không nhìn thấy đám người Thổ Cẩu Từ lên núi, thế nhưng cô ta lại quên mất một chuyện, cô ta phải ở lại đồn công an của công xã một đêm, ngày hôm sau mới trở về. Nhanh nhất là giữa trưa cô ta trở về, mà đám người Thổ Cẩu Tử bọn họ đào được nhân sâm, thời gian vừa hay là buổi sáng.
Trên đường trở về cô ta nhìn thấy đám Thổ Cẩu Tử đến công xã, lại không biết, người ta đã đào được nhân sâm, đang đi nghe ngóng giá tiền.
Đúng là trời xui đất khiến.
Hồ Hạnh Hoa dầm mưa hơn nửa đêm, ngày thứ hai thành công bị cảm, không ngừng ho khan, gần đây mọi chuyện của cô ta đều không thuận, ngay cả tiền đi khám bệnh cũng không có, sáng sớm đã cùng người trong nhà ầm ĩ. Nói cho cùng Hồ Hạnh Hoa cũng không phải cô gái ngây thơ dễ bắt nạt gì, sau cùng vẫn lấy được tiền, đi đến trạm xá.
Thật ra đời trước Hồ Hạnh Hoa không có ấn tượng gì với Giang Phong, người này không quá có cảm giác tồn tại trong thôn. Sau này cô ta đi theo Chu Bảo Ngọc, càng không có tin tức về người này. Chẳng qua lúc này nhìn gần mới thấy, dáng dấp của Giang Phong tương đối tốt.
Dáng dấp của anh không phải kiểu hình lưu hành mày rậm mắt to mặt chữ quốc như bây giờ, cũng không phải kiểu gương mặt kiên nghị như chồng cô ta, càng không phải loại tiểu bạch kiểm như Chu Bảo Ngọc, Chu Bảo Ngọc tương đối giống với loại mỹ nam đẹp như hoa lưu hành mấy chục năm sau.
Đừng cảm thấy loại đàn ông này sẽ không được yêu thích ở thời điểm hiện tại, thật ra cũng rất hấp dẫn phụ nữ.
Mà Giang Phong không phải mấy loại đó, anh mang theo vài phần trong trẻo, nhẹ nhàng, thoải mái.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Giang Phong, Giang Phong ho khan một tiếng: “Cô thấy chỗ nào không khỏe?”
Lúc này Hồ Hạnh Hoa mới lấy lại tinh thần: “Có lẽ tôi bị cảm, sáng nay vẫn luôn ho khan.”
Thời tiết đột nhiên thay đổi, mấy người đến đây đều bị cảm lạnh.
Chẳng qua Giang Phong biết người này là tự làm tự chịu, đêm hôm khuya khoắt đội mưa lên núi, khỏe mới là lạ. Anh cúi đầu kê đơn thuốc, ánh mắt Hồ Hạnh Hoa vẫn dừng trên người anh, khiến Giang Phong hoài nghi, chẳng lẽ tối qua cô ta nhìn thấy mình.
Chỉ là nghĩ kỹ, Giang Phong rất có tự tin về bản thân, cho nên càng thêm bình tĩnh.
Anh viết xong đơn thuốc: “Trở về sắc uống, một ngày ba lần, uống trong ba lần, không đỡ lại đến khám.”
Hồ Hạnh Hoa không hề động, cau mày nhìn Giang Phong.
Giang Phong: “Cô sao thế?”
Hồ Hạnh Hoa: “Tôi không muốn uống thảo dược.”
Cô ta từ mấy chục năm sau trở về, đối với thảo dược, một chút hứng thú cũng không có.
Trung y đâu tiện bằng tây y?
Ai kiên nhẫn sắc uống chứ?
“Anh kê thuốc viên cho tôi đi.”
Giang Phong không hề động: “Thuốc tây khá đắt, cô chắc chắn muốn lấy ư? Hơn nữa tôi chỉ có thể kê cho cô một lần.”
Hồ Hạnh Hoa không hài lòng, nhíu mày đáp: “Sao chỉ kê một lần, chỉ uống một lần thì sao khỏi được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận