Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 79. Đi họp 1

Chương 79. Đi họp 1
Chương 79: Đi họp 1
Dù sao thì cô ta chính là có quyền lợi chấm công điểm đấy.
Vì vậy Từ Toa mới không khách khí vạch trần.
Từ Toa lại thành công chọc giận Hoàng Diệu Thường, đã đạt đến mức độ mỗi ngày một trận!
Đại đội trưởng nhìn hai cô gái này ngày nào cũng cấu xé nhau, ôm trán bất lực nói: “Chú Ngưu Tam, đi thôi.”
Từ Toa làm mặt xấu với Hoàng Diệu Thường, rồi liền lấy cái gùi ở sau lưng mình ôm ở phía trước. Tuy nhìn cô thoạt nhìn thoải mái lắm nhưng thật ra cái gùi này rất nặng, bên trong chứa bao nhiêu là đồ cơ mà.
Trong đó có quà tặng cho phó trấn Du, còn có vài món tối hôm qua cô lấy ra. Mấy món này là để lo liệu trên đường đi.
Tuy rằng như thế này không tiện nhưng Từ Toa cũng không còn cách nào khác, ai bảo cô là ngón tay vàng chứ, chỉ có thể thực hiện vào buổi tối. Cô cũng chỉ có thể mang đi, rồi lại giả vờ mua đồ mang về. Từ Toa âm thầm thở dài một hơi.
Đại đội trưởng cười nói: “Sao cháu lại thở dài?”
Từ Toa: “Không phải là cháu sợ Hoàng Diệu Thường động tay động chân vào công điểm sao?
Thật ra, không có chuyện đó đâu.
Bà của cô không dễ bắt nạt như thế.
Chẳng qua là lời nên nói thì Từ Toa sẽ nói, cô không phải là cái hũ nút.
Đại đội trưởng: “……”
Đại đội của bọn họ có hai cô gái, lúc đầu ông ta cho rằng hai người họ có thể có người đồng hành, hòa hợp nhau. Nhưng mà quả là ông ta suy nghĩ nhiều rồi.
Các cô gái thế mà lại không hề tương thân tương ái!
Quá đáng!
Vô cùng quá đáng!
Mấy cô gái bây giờ người nào người nấy đều không đơn giản!
Có điều đây là chuyện giữa mấy cô gái, ông ta trước giờ không xen vào, chỉ cần không làm ầm ĩ thì chuyện không liên quan đến ông ta. Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không để Hoàng Diệu Thường làm càn chuyện công điểm.
Cho dù đại đội nào cũng đều như vậy, tranh giành, cãi nhau, đánh nhau đều có, nhưng những chuyện này đều không phải chuyện lớn. Có điều liên quan đến lương thực, công điểm thì không ai dám làm bậy. Đây là chuyện vô cùng lớn, liên quan đến mạng người, trước giờ đại đội trưởng không làm lung tung.
Vì thế tuy ông ta là người có nhiều tâm tư, làm việc cũng sẵn lòng ba phải, thế nhưng thanh danh trong đội cũng không tệ lắm
Tất cả đều dựa vào việc, lúc không nên hồ đồ, từ trước đến giờ ông ta sẽ không hồ đồ.
“Cháu yên tâm, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Từ Toa liếc nhìn đại đội trưởng rồi ‘vâng’ một tiếng.
Xe bò đi vào thị trấn, đại đội trưởng dặn dò: “Bên chú thanh niên trí thức không biết khi nào mới đến, cháu họp xong thì đến trong sân, nếu chú còn chưa đi thì chúng ta cùng đi ăn cơm trưa ở quán ăn quốc doanh, cùng đợi thanh niên trí thức. Nếu bên chú thanh niên trí thức đến sớm cũng đợi cháu một lát, chúng ta không ăn trưa nữa mà về thẳng thôn luôn.”
Giọng nói của Từ Toa lanh lảnh đáp: “Không cần đâu, buổi trưa cháu định đi loanh quanh.”
Từ Toa không giải thích nhiều hơn, nhưng đại đội trưởng lập tức nói: “Vậy cũng được, nếu cháu có việc thì cứ đi đi.”
Từ Toa cười ngọt ngào đáp: “Cảm ơn đại đội trưởng.”
Đại đội trưởng: “Cái này thì có gì mà cảm ơn, cháu cứ làm việc của cháu đi.”
Một cô gái nhỏ quanh năm ở bên ngoài như Từ Toa, người thân duy nhất ở chỗ bọn họ chỉ có gia đình bà Từ, nếu nói người quen thì càng không có. Cho nên đại đội trưởng không hề nghi ngờ việc cô định đi đến chỗ phó trấn Du.
Đối với chuyện này, đại đội trưởng còn vui nữa ấy chứ.
Từ Toa là người của đại đội bọn họ, có thể móc nối quan hệ với lãnh đạo của công xã, đó là chuyện vô cùng tốt. Suy cho cùng, kéo được quan hệ thì sau này có chuyện gì, đại đội của bọn họ cũng có thể sớm nắm chắc.
Đại đội trưởng: “Vậy sau khi chúng ta đi thì chia ra hoạt động nhé.”
Từ Toa cười nheo cả mắt.
Nói cho cùng, cảm nhận của đại đội trưởng đối với cô gái nhỏ Từ Toa này thật ra cũng tốt lắm. Tuy rằng cô trông rất dữ, nói chuyện có hơi không kiêng nể nhưng tính cách là kiểu vừa nhìn là có thể nhìn thấu cô, đơn thuần không có tâm cơ gì cả, làm việc cũng mạnh mẽ và năng động, không giống con gái bình thường trong thôn, chỉ ngoan ngoãn nghe theo người khác.
Có thể người đồng trang lứa không thích tính cách này của cô, nhưng những người trung niên lớn tuổi đã gặp nhiều kẻ tâm cơ, vẫn cảm thấy tính cách như vậy mới đỡ lo. Dù sao cũng nhìn thấu được.
Đại đội trưởng trầm tư suy nghĩ, nhưng Từ Toa thì đang nghĩ lúc tự mình trở về tốt nhất có thể đi nhờ xe, nếu không thì đi bộ đường núi quả thật vừa xa vừa mệt.
Cô quay đầu nhìn lại con đường núi dài dằng dặc, giữa lúc đó đột nhiên hiểu được một chút suy nghĩ của cậu cô. Dĩ nhiên không phải sự yêu thích với chiếc xe đạp kia, mà là nếu như có xe đạp thì quả thật thuận tiện hơn rất nhiều, rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận