Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 56. Dạy trẻ con rất mệt mỏi

Chương 56. Dạy trẻ con rất mệt mỏi
Chương 56: Dạy trẻ con rất mệt mỏi
Lập tức bĩu môi lẩm bẩm đi ra cửa: “Con bé này cũng thật nhiều chuyện.”
Từ Toa mặc kệ Cổ Đại Mai lẩm bẩm gì đó, chỉ cần Cổ Đại Mai nghe lời thì cũng không sao. Dù sao cũng không phải cô làm.
Từ Toa giơ tay lên chọc vào mặt của cô nhóc, đưa tay kia chọc vào chân cô nhóc, nói: “Nhóc làm sao vậy? Không ngủ được nên làm phiền chị?”
Nữu Tể nhẹ nhàng nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt nhỏ, đưa tay ra, mở lòng bàn tay ra, có một hạt lạc trong lòng bàn tay bé. Nữu Tể nhìn Từ Toa, hơi đắc ý: “Hoa! Ăn! Ăn!”
Từ Toa sửng sốt, chọc hạt lạc trong lòng bàn tay cô bé, nói: “Em muốn cho chị ăn?”
Cô nhóc lập tức gật đầu, bàn tay nhỏ lại hơi chìa ra phía trước: “Chị ăn.”
Từ Toa bật cười không hề khách sáo cầm lấy hạt lạc, nhưng mà cô cũng không ăn mà giấu trong túi, cái này đã rơi ra ngoài, cô cũng không dám để em họ nhỏ ăn, tịch thu.
Từ Toa ôm cô nhóc vào lòng mình nói: “Em cũng rất trượng nghĩa nhỉ.”
Cô nhóc ồ lên một tiếng xem như đáp lại.
Từ Toa cảm thấy đừng thấy em họ nhỏ vừa đen vừa xấu, nhưng mà xấu lại rất đáng yêu.
Cô túm lấy cô nhóc: “Em đã cho chị lạc, chị sẽ cho em canxi nhé được không?”
Nữu Tể nghiêng ngả đứng lên, mơ mơ màng màng.
Từ Toa không dám để cô bé ăn hạt lạc, nhưng mà viên canxi thì cũng hơi chần chừ, dù sao loại viên nhỏ này cũng không biết có làm cô bé nghẹn không. Từ Toa chưa từng nuôi trẻ con, lại đơn giản gọi: “Mợ, mợ...”
Cổ Đại Mai: “Mợ đây, gì mà gọi như gọi hồn vậy.”
Nhưng mà cô ta cũng không chần chừ, lập tức nhận lấy viên canxi từ tay Từ Toa, dùng chày cán bột đè xuống mâm một cái đã lập tức vỡ thành bột mịn rồi.
Cổ Đại Mai: “Rồi, rót chút nước là được.”
Mắt Từ Toa sáng lên: “Mợ thật tài giỏi.”
Cổ Đại Mai: “???”
Chỉ chút chuyện nhỏ này mà đã tài giỏi?
Con nhóc này vẫn chưa chứng kiến vẻ dũng mãnh của mình mà.
Phải biết rằng dù trong nhà hay bên ngoài thì cô ta cũng là trùm.
Cổ Đại Mai đắc ý nói: “Hẳn là vậy, có gì mà mợ không làm được chứ?”
Từ Toa bỏ bột vào trong chén, lập tức rót nước nói: “Nữu Tể, có muốn uống không?”
Cô nhóc lập tức cúi đầu ngửi một cái, viên canxi hương đào tỏa ra mùi hương đào thơm ngọt dễ ngửi, cô nhóc ôm lấy cái bát vùi đầu vào ừng ực ừng ực uống từng ngụm lớn. Sau khi uống xong vài ngụm thì đã hết sạch, cô nhóc trực tiếp liếm chén.
Từ Toa đen mặt, cướp lại chén nói: “Không được làm vậy, ngày mai lại cho em uống.”
Nữu Tể nghe hiểu, nở nụ cười lấy lòng, bàn tay nhỏ lập tức ôm lấy Từ Toa, vô cùng ngọt ngào: “Hổ.”
Ra sức suy nghĩ một lát lại nói thêm chữ “Nữu”!
Từ Toa phì cười nói: “Em còn biết gọi chị là Hổ Nữu Nhi đấy.”
Cô nhóc ra sức gật đầu, ngoan ngoãn đáng yêu.
Từ Toa dương dương tự đắc hất cằm nói: “Chị là chị họ, gọi chị họ.”
Cô nhóc mở to hai mắt.
Từ Toa: “Chị họ.”
Cô nhóc để lộ ra gương mặt tươi cười: “Ơ.”
Từ Toa phùng má, bế xốc cục than nhỏ lên, hung dữ mắng: “Em chiếm lợi của chị rồi! Muốn bị đánh sao?”
Cô nhóc giãy dụa đánh vào lòng Từ Toa, Từ Toa: “Đừng tưởng là giả vờ làm người tốt là xong, còn dám chiếm lợi của chị à? Em phải gọi chị họ.” Ngón tay của cô chỉ vào mình nói: “Chị họ.”
Cuối cùng cô nhóc cũng đã hiểu: “Chị họ.”
Từ Toa: “Haiz.”
Cô phiền muộn cảm thán: “Dạy trẻ con thật đúng là quá mệt mỏi.”
“Chị họ.”
Từ Toa: “Haiz.”
Đã thành công, cảm giác mỹ mãn, Từ Toa hài lòng kéo góc áo ngắn của cô nhóc nói: “Như vậy mới đúng.”
Cô cúi đầu: “Ôi không đúng, Nữu Tể này, quần áo này của em có phải chật rồi không?”
Cô nhóc không hiểu, chọc vào bụng nhỏ của mình.
Từ Toa khí phách nói: “Đợi chị chuẩn bị quần áo mới cho em.”
Cô nhóc cũng không hiểu nốt.
Từ Toa chơi cùng cô nhóc một lát, lúc này mới đi ra khỏi phòng, nhưng mà vừa bước ra đã sửng sốt, từ từ đã, nhà của họ đã thay đổi rất nhiều. Cũng không phải là từ một căn nhà đá biến thành biệt thự sang trọng mà là thực sự rực rỡ hẳn lên.
Nếu như lúc Từ Toa xuyên đến đã như vậy thì đoán là sẽ không cảm thấy căn nhà này có vấn đề gì, nhưng mà hiện giờ thì không thể so sánh được.
Chỉ mới một buổi sáng và một buổi chiều đã có sự thay đổi rõ ràng. Bệ bếp được lau sạch sẽ, ngăn tủ cũng được sắp xếp ngay ngắn, ngay cả trên mặt đất được trải những tấm đá lớn. Mặc kệ là ai nhìn thấy đều sẽ không nghĩ rằng công việc này có thể hoàn thành trong một buổi chiều.
Từ Toa thật sự rất chấn động.
Cô nói: “Này...”
Cổ Đại Mai: “Thế nào, không tệ chứ? Cháu vào phòng xem đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận