Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 192. Lại sợ hãi

Chương 192. Lại sợ hãi
Chương 192: Lại sợ hãi
Nhưng mà nói thật, dù Giang Phong có là bác sĩ thông minh, nhưng bảo anh lập tức kịp phản ứng túi này không phải túi đựng thức ăn thì vẫn rất khó.
Dù sao thì đó cũng là khoảng cách mấy thập niên mà.
Thế nhưng dù Từ Toa có thật sự nói vậy thì cũng chưa chắc Giang Phong đã không làm vậy, ăn thịt heo rừng còn không tốt sao? Dù là người hiện đại xuyên đến thì chắc chắn cũng phải hiểu, là người thì phải luôn đối mặt với hiện thực.
Lúc nào, đang đối mặt với tình huống nào.
Bây giờ điều kiện vệ sinh vẫn chưa đạt tiêu chuẩn mà.
Nên nhập gia tùy tục.
Giang Phong không biết mấy chuyện này, anh sắp xếp đồ đạc xong thì đi đến nhà của Đại Hổ Nhị Hổ, họ là hai anh em nhưng mà lại không ở chung một phòng. Đại Hổ kết hôn rồi, một mình ở riêng. Nhị Hổ lại ở chung phòng với em ba chưa trưởng thành của mình.
Giang Phong yên lặng không tiếng động lẻn vào sân, lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
Anh treo hai túi khác nhau ở cửa sổ của hai người, lập tức rời đi, chạy đến nhà của Thổ Cẩu Tử. So với hai anh em Đại Hổ Nhị Hổ ngủ không biết trời đất gì, Thổ Cẩu Tử đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Đừng thấy cả ngày hôm nay anh ta làm việc, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Cảm giác càng mệt mỏi càng tỉnh táo này, đây là lần đầu tiên Thổ Cẩu Tử cảm nhận được.
Không ngủ được mà.
“Cạch.” Một tiếng động nhỏ truyền đến.
Thổ Cẩu tử bỗng nghe được một tiếng động nhỏ, cả người lập tức đổ đầy mồ hôi.
Anh ta nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ như mình đang ngủ, nhưng mà chờ thật lâu cũng không thấy bên ngoài có tiếng động truyền đến. Một ngày này của Thổ Cẩu Tử sống... dài như một năm vậy. Thổ Cẩu Tử cảm thấy ngay cả thở cũng run rẩy.
“Chị, chị ba...”
Nhà của họ không lớn, anh ta và chị ba của anh ta nằm chung một giường, nhưng mà lại không cùng chung một phòng.
Người nhà này sao lại lười đến mức đấy chứ, dùng gậy trúc làm một cái hàng rào giữa giường đất ngăn cản từ trên giường xuống đến lò, chỉ chừa lại một cánh cửa, vậy thì xem như là hai phòng rồi. Tuy là khó coi lại có vẻ ngu ngốc nhưng mà lại rất tiện và bớt việc, vừa không ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái lại có thể tiết kiệm diện tích.
Nhưng mà cũng có rất nhiều khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất là chỉ cần có tiếng động nhỏ cũng nghe được, có nói chuyện cũng nghe thấy.
Thổ Cẩu Tử gần như sắp khóc: “Chị ba, chị ba...”
Tam Hoa Nhi đang mơ thấy được ăn thịt, loáng thoáng nghe thấy tiếng em trai mình gọi hồn, cô ta cố gắng không muốn mở mắt ra nhưng mà vẫn bị đánh thức.
“Chị ba à.”
Tam Hoa Nhi lẩm bẩm: “Em làm gì vậy?”
Thổ Cẩu Tử khóc lóc: “Bên ngoài, bên ngoài có tiếng động...”
Vừa nói xong, Tam Hoa Nhi cũng lập tức tỉnh táo, không hề còn chút buồn ngủ nào.
“Em, em, em, em nói cái gì?”
Thổ Cẩu Tử hu hu: “Thật sự có tiếng động.”
Tam Hoa Nhi lập tức nói: “Yên lặng đừng nói gì, nhắm mắt lại, vờ như không biết. Chúng ta không biết gì hết, hoàn toàn không biết...”
Cô ta run rẩy, em trai cô ta là một người đàn ông đàn ang còn sợ, nói gì đến cô ta.
Giang Phong tặng đồ xong thì lặng yên đi về nhà ngủ rồi. Hai chị em Tam Hoa Nhi và Thổ Cẩu Tử nhịn cả đêm, trời vừa sáng, hai người đã chỉ vào vành mắt đen, gõ cửa phòng đối diện của ba mẹ, cả nhà gồm cả cháu trai sáu bảy tuổi của Thổ Cẩu Tử đều xúm lại, cả nhà nhìn qua khe cửa nhìn ra ngoài.
Ban ngày, an toàn yên ổn.
Ba của Thổ Cẩu Tử: “Hay là, ra ngoài xem thử xem?”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, kéo cửa ra, cũng cảm thấy lành lạnh.
Thật ra là gì mà cảm giác lành lạnh chứ?
Chỉ là tối qua trời mưa, nhưng mà cả nhà Thổ Cẩu Tử đều chắc chắn đó là cảm giác ớn lạnh. Là cảm giác lạnh lẽo của ma quỷ.
Ba của Thổ Cẩu Tử lấy hết dũng khí: “Ba đi xem thử.”
Thổ Cẩu Tử kéo ba mình, khóc lóc nói: “Là phiền phức do con gây ra, muốn đi cũng là con đi. Sao lại để người già như ba đi được chứ?”
Mặc dù Thổ Cẩu Tử không có ý chí nhưng mà vẫn rất hiếu thảo.
Anh ta kéo ba mình lại, xông ra ngoài... Trong sân không hề có ai.
Thổ Cẩu Tử thở phào một hơi, đang định xoay người, nhất thời bỗng cứng người lại.
“Sao vậy?”
Lần này khiến tim mọi người treo lơ lửng.
Thổ Cẩu Tử nói lắp: “Có, có cái gì đó...”
Ba của Thổ Cẩu Tử thấy con trai như vậy cũng vọt ra theo: “Ba đi cùng con.”
“Thằng Tư, chị mày cũng ra.” Tam Hoa Nhi cũng đi ra.
Điều này khiến cả nhà cùng đi ra.
Mọi người nhìn cái túi kỳ lạ treo trên cửa sổ, có hơi khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Trong lòng lại vô cùng căng thẳng, sợ.
Thổ Cẩu Tử: “Mọi người đừng nhúc nhích, để con đi xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận