Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 704. Đi làm 1

Chương 704. Đi làm 1
Chương 704: Đi làm 1
Vốn dĩ làm bác sĩ thôn ở trong thôn, mọi người cũng không dính dáng gì, nhưng bây giờ làm ăn, khó tránh khỏi những chuyện như vậy. Giang Phong chưa bao giờ giấu diếm bản thân là người ra tay tàn nhẫn, ngược lại Từ Toa thường khá dễ nói chuyện hơn một chút.
Cho nên cho dù cả ngày Giang Phong đều mang vẻ mặt tươi cười, nhưng nhân duyên ở trong nhà xưởng cũng không tốt bằng Từ Toa.
Người trong nhà xưởng ít nhiều đều biết.
Người duy nhất không biết, cảm thấy Giang Phong là một người tốt dịu dàng, cũng chỉ có mỗi cô vợ nhỏ thân thiết của anh là Từ Toa.
Từ Toa: “Vậy sắp xếp cho Lâm Tiểu Muội ở đâu đây?”
Giang Phong nhướn mày: “Tại sao phải sắp xếp? Chúng ta có thể không quan tâm mà, anh cũng không phải ba con bé, anh quan tâm những chuyện đó làm gì? Bên nhà xưởng vẫn luôn tuyển người, ngay cả nhà xưởng của chúng ta cũng đang tuyển người, con bé muốn vào cũng không phải không được.”
Giang Phong nói lời thấm thía: “Chúng ta không cần toàn quyền gánh vác bất cứ chuyện gì của người ta, có đôi khi ân tình quá lớn, ngược lại sẽ thành thù.”
Từ Toa: “?”
Giang Phong: “Anh bằng lòng dùng Lâm Châu là vì anh đã nhìn Lâm Châu lớn lên, anh hiểu đứa trẻ này có tính cách thế nào, nhưng anh không hiểu Lâm Tiểu Muội.”
Từ Toa: “Ngược lại cũng đúng.”
Giang Phong không nhắc đến anh em Lâm Châu nữa, ngược lại hỏi: “Chuyện ra nước ngoài khảo sát thực tế đã quyết định chưa?”
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay Từ Toa không ở đây, vì cô đi tới tòa thị chính họp.
Cho nên nói, cho dù là xí nghiệp nhà nước hay xí nghiệp tư nhân, chỉ cần làm mạnh làm lớn, sẽ không có người nào coi thường bạn. Thân là xưởng lớn kinh doanh cá thể mười nghìn người hiếm có ở Thâm Quyến, đó là nơi không ai dám coi khinh. Cho dù Từ Toa là một người phụ nữ, và cho dù tuổi tác của cô không tính là lớn, cũng vẫn được người người khách sáo và tôn trọng.
“Quyết định rồi, em đã báo danh, bên đó đang giúp chúng ta xin suất cho bọn trẻ.”
Từ Toa cũng biết nếu ra nước ngoài dẫn theo hai bạn nhỏ, chắc chắn rất mệt, nhưng cũng không có cách nào khác. Bà ngoại cô không ở đây, dứt khoát để hai đứa trẻ ở nhà, khiến Từ Toa không yên tâm.
Tuy rằng, bây giờ người mà cô dùng đều là ba cô giới thiệu, biết rõ gốc rễ lại đáng tin, nhưng người làm mẹ, lại không thể khống chế được sự lo lắng của mình. Đừng thấy bình thường cô cũng không chăm sóc các con nhiều, nhưng mẹ con bọn họ rất ít khi tách ra.
Nếu ra ngoài nửa tháng, trong lòng Từ Toa thật sự vẫn có cảm giác.
Nhưng bọn họ ra ngoài với danh nghĩa quan sát thực tế, vô cùng khó khăn. Càng đừng nói cô còn dẫn theo cả con đi. Khả năng việc này có thể thành công thật sự cực thấp.
Từ Toa thở dài một tiếng: “Hy vọng thuận lợi.”
Giang Phong vỗ lên bàn tay cô, bảo: “Nếu hai đứa nhỏ thật sự không thể đi, vậy giao hai đứa cho bộ đội, nhờ ba chúng ta giúp chăm sóc.”
Từ Toa sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn anh, cảm thán: “Thiếu niên, ý tưởng của anh rất hay đó.”
Giang Phong: “Như vậy không được sao?”
Từ Toa lập tức gật đầu: “Đương nhiên được.”
Cô lại nói: “Nhưng tốt nhất là có thể dẫn hai đứa đi, em hy vọng tụi nhỏ được thấy nhiều hơn một chút.”
Giang Phong cười: “Nếu bây giờ không được, sau này chung quy vẫn sẽ có thể đi.”
Điểm này hoàn toàn không cần anh nói, sau này chỉ cần có tiền là có thể đi du lịch, hiển nhiên không cần để ý thêm nhiều, nhưng bây giờ thì rất khó.
Cô cảm thán một tiếng, nói: “Được rồi, vậy cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Giang Phong ôm vai Từ Toa, nói: “Bọn nhỏ hiểu chuyện mà.”
Anh ôm vai Từ Toa đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cười khanh khách phát ra từ chỗ các bạn nhỏ, nói: “Bọn họ rất vui nhỉ.”
“Ăn cơm thôi.” Dì Vương ra ngoài, gọi một tiếng.
Vừa nghe đến cơm, bạn nhỏ đã vù vù chạy ra, Từ Toa quay đầu hỏi: “Các con rửa tay chưa?”
Bạn nhỏ lập tức kêu: “Con đi rửa ngay.”
Rồi chạy bịch bịch đi.
Hiếm khi trong nhà có khách, khiến bạn nhỏ rất vui vẻ. Tuy rằng bình thường ở nhà trẻ cũng có rất nhiều bạn nhỏ, nhưng không giống cho lắm.
Không giống.
Anh em nhà họ Lâm đều có hơi mất tự nhiên, nhưng điều khiến bọn họ tò mò là những món ăn này, đều là những món bọn họ rất ít thấy. Hơn nữa làm cũng đẹp, khiến người không có cách nào đặt đũa xuống. Hai người đều cố hết sức không thể hiện mình giống như người nhà quê chưa từng thấy gì cả.
Từ Toa: “Cơm ăn có quen không? Bên này vẫn có hơi khác với ở bên quê chúng ta, nhưng đợi ổn định rồi, các em đi vào nhà ăn ăn cơm là ổn ngay, bên đó có khá nhiều loại.”
Lâm Châu cười: “Ưm, vâng, chị Từ, ngày mai em có thể đi làm sao?”
Từ Toa: “Được, ngày mai em đi tới tòa nhà văn phòng trực tiếp tìm Đào Ngọc, cô ấy sẽ sắp xếp cho em.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận