Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 255. Thử đánh cược

Chương 255. Thử đánh cược
Chương 255: Thử đánh cược
Nhị Dũng vội nói: “Không phải, anh hiểu lầm em rồi, em không phải nói là len lén đổi đồ. Em nói là có đường đi, không phải nói Từ Toa có cách gì ở chợ đen, em thấy con bé căn bản chẳng hiểu biết gì về chợ đen cả. Vừa nhìn là biết không đi qua đó. Vậy có thể có cách gì. Em là nói quang minh chính đại mà trao đổi, chúng không cần giấu giấu diếm diếm. Em nghe nói chiến hữu của Tú Nhi thường gửi đồ cho Từ Toa. Từ Toa cũng sẽ trả lễ, hai bên có qua có lại. Không phải tự mình lén bán món đồ này của chúng ta. Hỏi thử Từ Toa có thể trao đổi với người khác không, vẫn không được hả anh?”
Đại Dũng lại im lặng.
Anh ta nói: “Em làm sao giải thích được nguồn gốc?”
Nhị Dũng lại vò đầu.
Đại Dung: “Đó lại là một bộ đá hồng ngọc, có người coi chúng ta là nhà tư bản, vậy phải làm sao?”
Nhị Dũng tiếp tục vò đầu.
Mà lúc này, Từ Toa hắt hơi không ngừng, lẩm bẩm một mình: “Ai đang nhắc đến mình vậy?”

Trải qua mấy ngày bận rộn, cuối cùng Từ Toa cũng chuẩn bị xong số lương thực mà nhà mẹ đẻ Cổ Đại Mai cần.
Vì chuyện này mà cô còn mượn cớ ở bên ngoài một ngày.
Nói dối là bên hội liên hiệp phụ nữ họp. Thật ra kiếm cớ để ở bên ngoài không khó, khó khăn là Từ Toa phải tìm lương thực phụ.
Cô cũng không dám mang nhiều lương thực tinh như vậy đi giao cho nhà họ Cổ, mặc dù có thể tin Cổ Đại Mai, nhưng đối với người nhà của Cổ Đại Mai, Từ Toa cũng không dám đánh cược, chẳng qua cũng may, cô tìm được chỗ cửa hàng giống cây trồng, trái lại tìm được một ít lương thực phụ trong đó.
Từ Toa mang những lương thực phụ này cất hết vào xe đẩy ba bánh, còn mình chỉ cần nắm chặt xe.
Quả nhiên lúc thức dậy, một chiếc xe ba bánh chở đầy lương thực cũng theo đến.
Đồng thời còn có chiếc xe đạp to được đặt theo trên cùng. Từ Toa tìm mất mấy ngày cũng không tìm được xe mới, chỉ còn xe có bảy, tám phần mới, về cơ bản cũng chia thành mấy thương hiệu, như Phượng Hoàng, Vĩnh Cửu… Đều phải hơn 200 tệ, Kim Thái Dương thì rẻ hơn, khoảng 175 tệ.
Chẳng qua phiếu xe đạp rất khó có được.
Từ Toa tìm chiếc xe cũ này, thời điểm này còn đáng bán xe đạp Phượng Hoàng.
Cửa hàng quốc doanh bán xe đạp Phượng Hoàng cần 230 đồng.
Từ Toa không hiểu nhiều, nhưng Giang Phong tính toán được rõ ràng, theo như anh nói, chiếc xe đạp cũ như thế này bán ra, 190 tệ không cần phiếu còn có người tranh nhau mua, cho nên Từ Toa đã định giá chiếc xe này là 190 tệ.
Xe đạp 190 tệ, Từ Toa còn thiếu đồ tương đương 210 tệ.
Hiện tại giá lương thực không cao lắm, một cân ngô giá 8 hào, Tiểu Lâm Châu theo đại đội trưởng đổi cũng là giá này, Từ Toa tìm 500 cân ngô chính là 100 bao, xe tràn đầy, căn bản không cách nào đạp nổi.
Cũng may không cần cô quan tâm đến chuyện vận chuyển như thế nào.
Nhưng cho dù như thế cũng mới chỉ 40 tệ, vẫn còn thiếu 170 tệ.
Thật ra công ty lương thực có đủ, thế nhưng Từ Toa không thể nào lập tức mang ra hết được.
Thoáng một cái đã chuyển 500 cân, thế này đã quá khoa trương rồi, đây chính là thân thích của mình, nếu đổi thành người khác, Từ Toa sẽ không làm, tuy ở giữa con số 170 kia có chút chênh lệch, nhưng Từ Toa còn chuẩn bị dùng tiền mặt để chống đỡ.
Lấy thêm quá nhiều, cô mang ra được nhưng không dám đưa.
Bởi vì lúc đầu Từ Toa đã nói rõ với Cổ Đại Mai sẽ chờ ở cánh rừng bên ngoài công xã bọn họ, cho nên Cổ Đại Mai về thẳng nhà mẹ đẻ tìm người, Cổ Đại Mai dẫn theo hai người anh họ đi xe bò đến, hôm qua vợ chồng Cổ Đại Mai trở về, trời còn chưa sáng, mới hai, ba giờ mấy người này đã mượn xe bò trong thôn đi đến đây, sau cùng quá nửa buổi sáng thì đến nơi.
Lúc này Từ Toa rất nhàn, may mà cô còn có một đồng bọn.
Giang Phong không qua yên tâm để Từ Toa đi một mình, cho nên đến đi cùng cô, anh rất hùng hồn lên tiếng: “Chờ bọn họ đến tôi sẽ giả bộ thành người qua đường, lập tức đạp xe rời đi.”
Từ Toa “…”
Anh là cảm thấy cậu mợ tôi không nhận ra anh à?
Chẳng qua đi một mình quả thật có chút sợ hãi, vì thế Từ Toa nhanh chóng đồng ý.
Làm người chính là như vậy, nghe theo bản tính.
Từ Toa cũng không biết chính mình sao lại nhanh chóng cùng Giang Phong thành đồng bọn, đồng thời còn rất tin tưởng đối phương, theo lý thuyết, loại chuyện thua thiệt này, Từ Toa sẽ không có tự giác đấy.
Giang Phong nhìn thấy Từ Toa đẩy xe ba bánh, ý tứ sâu xa nói: “Tôi cảm thấy bọn họ sẽ càng để ý đến chiếc xe ba bánh này hơn.”
Từ Toa chớp mắt: “Chiếc xe này rất cũ.”
Đây là xe ba bánh chở thịt, đại khái luôn phải vận chuyển đồ đi lại, cho nên không mới, thế nhưng chiếc xe phượng hoàng kia thì có bảy, tám phần mới.
Giang Phong: “Hay là chúng ta đánh cược?”
Từ Toa: “???”
Bạn cần đăng nhập để bình luận