Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 495. Thuyên chuyển

Chương 495. Thuyên chuyển
Chương 495: Thuyên chuyển
Trì Bình: “Tôi không phải người thích vòng vo, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi biết cậu có sâm miếng, có thể chia cho tôi một ít được không?”
Giang Phong nhướng mày, không thừa nhận cũng không phản bác.
Trì Bình cười khổ, nói: “Tuy rất nhiều lần được cấp trên ưu tiên cấp thuốc cho bệnh viện ta, nhưng dù thế nào thì cũng không đủ. Có người được đưa đến bị thương nặng, hơn nữa chủ yếu lại là vết thương ngoài, tôi tin cậu cũng hiểu ý tôi. Thật sự không cần biết là lúc nào nhưng tất cả đều không đủ dùng. Tôi hiểu việc thuốc thang không phải là chuyện chúng ta có thể giải quyết, nhưng rất nhiều người sau khi bị thương rất cần được tẩm bổ nhiều. Những đồ có tính ôn như nhân sâm là tốt nhất. Tôi mong cậu có thể từ bỏ những thứ yêu thích.”
Giang Phong không có biểu cảm dư thừa nào, mặt anh không đổi sắc, nói: “Thật ra anh có thể vạch trần tôi để uy hiếp tôi.”
Bác sĩ Trì Bình nghiêm túc: “Tôi không phải loại người đó, chuyện nào ra chuyện đó.”
Đều là bác sĩ, tuy không phải ngày một ngày hai là có thể nhìn ra, nhưng về lâu dài sẽ nhìn ra được là bà Từ giả vờ, bà cụ không hề va chạm đến mức bị thương và cũng không phải điều trị vết thương. Nhưng sức khỏe đã có bệnh khó nói mà lại muốn trị bệnh thì đương nhiên anh ta sẽ không bắt người bệnh phải xuất viện. Còn về chuyện vạch trần, Trì Bình càng sẽ không làm như vậy, dù thế nào đi chăng nữa, Giang Phong cũng coi như là người quen cũ của anh ta. Với lại, anh ta cũng cảm thấy người hống hách thì nên được dạy cho một bài học.
Giang Phong: “Đúng thật là tôi có, nhưng nhân sâm của tôi không phải loại tốt.”
Trì Bình cười khổ: “Có là may rồi, dù không phải đồ tốt thì ở chỗ tôi cũng thành đồ tốt thôi.”
Giang Phong nghĩ ngợi, nói: “Vậy đợi tôi hỏi vợ chưa cưới của tôi đã.”
Trì Bình: “???”
Giang Phong bật cười: “Nói thật thì cái này không phải là của tôi, là của cô ấy. Nhưng mà tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ đồng ý thôi, cô ấy rất lương thiện và đáng yêu.”
Thật ra anh không thể nói mình là người thế nào. Lương thiện ư? Có. Ích kỷ ư? Cũng có. Anh là người vừa mâu thuẫn vừa tùy hứng, nhưng anh sẵn sàng làm những chuyện này là vì muốn kết thiện duyên cho Từ Toa.
“Vậy chuyện này phiền cậu rồi.”
Giang Phong: “Sáng mai tôi sẽ trả lời anh.”
Bác sĩ Trì Bình: “Được!”
Anh ta nghiêm túc: “Tôi sẽ mua với giá thị trường.”
Giang Phong: “Cái này tính sau.”
Anh không định lấy cái mà anh đã cất riêng ra, tính chất công việc của Từ Hồng Vĩ buộc Giang Phong không dám không chừa đường lui, tuy nghĩ như vậy không hay lắm, nhưng lỡ có gì thì còn có thể lấy ra cứu mạng. Có điều, mặc dù không thể lấy cái này nhưng Từ Toa có thể lấy rất nhiều món kém chất lượng một chút. Như Trì Bình đã nói, dù có như vậy thì cũng rất tốt rồi.
Giang Phong đi ra ngoài, cười mỉm.

Giang Phong không đoán sai, Từ Toa thực sự không kỳ kèo quá nhiều về chuyện đó.
Tuy nhân sâm mà cô lấy từ các hiệu thuốc nhỏ ở thành phố Giang Hải đều là nhân sâm nuôi trồng, chất lượng chắc chắn không thể sánh bằng nhân sâm tự nhiên, nhưng mà có vẫn hơn không. Chẳng qua cô cũng không dám lấy hàng loạt ra, dù sao cũng không tiện nói rõ xuất xứ hàng hóa, Từ Toa dùng bốn củ nhân sâm đổi được 200 đồng tiền.
Cô bị lỗ vốn rồi.
Chỉ là Từ Toa thực lòng cũng không so đo lắm, nếu có thể có một chút tác dụng, đã là rất tốt rồi.
Khi mà bạn hết sạch tiền rồi, bản thân cũng không có điều kiện, tự nhiên sẽ không có lòng nhiệt tình và thương người, bởi vì chính mình còn phải chắt chiu gắng gượng qua ngày. Nhưng mà chuyện như lông gà vỏ tỏi thế này, dường như cũng không nghĩ ngợi nhiều đến thế.
Mấy người Từ Toa cũng không chần chừ lâu la, nằm viện một khoảng thời gian dài như vậy, chỉ để Cổ Đại Mai ở nhà trông Nữu Tể, cũng không biết hai người họ có sốt ruột hay không. Bọn họ rất nhanh đã lên đường về nhà, may rủi thế nào, trên chuyến tàu về lần này, lại gặp được các nhân viên tàu khi họ rời nhà ngày trước, ngược lại bọn họ cũng khiến Từ Toa thuận tiện không ít.
Nhưng bà Từ vẫn có vài phần lo lắng, bà ấy nói: “Bà nghe ba cháu nói, cái tên họ Chu kia chuyển nghề muốn đi Uỷ ban Cách mạng, cháu thấy ông ta có thể gây khó khăn cho chúng ta hay không?”
Tuy họ Chu kia không ở cùng thành phố với bọn họ, nhưng cùng thuộc một tỉnh, quê ông ta cũng giáp với thành phố của nhà họ. Thật lòng bà Từ có chút lo lắng người này sẽ tìm cách tính sổ với nhà họ: “Cả ngày thích gây chuyện, nếu ông ta nói chuyện này với Uỷ ban Cách mạng bên mình, chuyên môn tới tìm nhà chúng ta để gây chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận