Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 803. Nằm mơ 2

Chương 803. Nằm mơ 2
Chương 803: Nằm mơ 2
Đỡ đẻ được một đứa con gái, gặp người có thái độ không tốt, có thể trở mặt ngay tại trận. Bà đỡ ngơ ngác, thật sự chỉ hận không thể mở cửa chậm một khắc, ôm đứa trẻ này cho ba nó…
“Tú Nhi, Tú Nhi…”
Từ Hồng Vĩ như một con chim sẻ, còn đang kêu không ngừng.
“Oa oa oa!” Đứa trẻ sơ sinh khóc điên cuồng, nghe rất tủi thân, Từ Tú nhẹ giọng bảo: “Ôm con bé cho ba nó đi…”
Bà đỡ: “Ôi.”
Bà ta dùng miếng vải nhỏ bọc đứa trẻ lại, cuối cùng mở cửa ra.
Từ Hồng Vĩ lập tức đẩy cửa vào, chỉ là trong nháy mắt cảm giác được mùi máu tanh phả vào mặt, ông lùi lại một bước, nhưng rồi lại nhanh chóng đóng cửa lại.
Bà đỡ: “Này, đàn ông không thể vào phòng sinh…”
Từ Hồng Vĩ hoàn toàn không quan tâm nhiều như vậy, lập tức đi lên nắm tay Từ Tú: “Vợ ơi, em sao rồi? Có vấn đề gì không?”
Ông lau trán cho bà, tràn đầy vẻ quan tâm.
Từ Tú không còn sức gì cả, nhưng vẫn hỏi rất nghiêm túc: “Anh đã nhìn con chưa?”
Từ Hồng Vĩ nhanh chóng đứng dậy đón con, ông nhấn vào gương mặt nhỏ nhăn nheo của đứa trẻ, nói: “Là một đứa trẻ đáng yêu.”
Từ Tú nhẹ giọng: “Là con gái…”
Từ Hồng Vĩ vui vẻ: “Con gái tốt, con gái thân thiết, là áo bông nhỏ của ba mẹ.” Dường như nghĩ đến gì đó, ông lập tức lấy năm xu tiền từ trong túi ra, đặt vào tay bà đỡ: “Bác gái, cảm ơn bác, bên cháu cũng không biết chuẩn bị cái gì…”
Bà đỡ: “!”
Gương mặt của bà ta tràn đầy ý cười: “Không cần không cần, vợ chồng trẻ các cháu không có người lớn ở bên vốn dĩ đã không dễ dàng rồi, cũng không cần thiết phải chuẩn bị gì cho bác. Thế này là rất tốt, rất tốt rồi.”
Bình thường đỡ đẻ, nếu là sinh con trai, trên cơ bản từ ba tới năm quả trứng gà là chắc chắn. Nhưng nếu sinh con gái, cho hai quả trứng gà đã là tốt lắm rồi, nhiều thì cũng là thêm một quả trứng gà. Vừa rồi trong lòng bà ta cũng rất bất an, nghĩ việc lần này không tốt cho lắm. Nhưng hoàn toàn không ngờ, đồng chí Từ lại hào phóng như vậy. Năm xu này ít nhất có thể mua được hơn mười quả trứng gà…
Làm sao bà đỡ có thể không vui cho được.
Bà ta vui vẻ không biết nói gì, nhanh chóng dặn dò càng chi tiết hơn về một vài điều chăm sóc sản phụ và đứa trẻ.
Từ Hồng Vĩ: “Bác gái, may mà có bác.”
Bà đỡ cười càng tươi hơn.
Từ Tú cũng nở nụ cười, nói: “Đặt một cái tên cho con đi…”
Từ Hồng Vĩ: “Gọi là Toa Toa đi, Từ Toa.”
Từ Tú sững sờ…

“Gọi là Toa Toa đi, Từ Toa.”
Từ Hồng Vĩ đắc ý nhìn Từ Tú, nói: “Thế nào hả? Cái tên này, anh đã lén nghĩ rất lâu rồi.”
Từ Tú nhìn ông, thấp giọng thì thầm: “Từ Toa…”
Từ Hồng Vĩ nhìn bà ngây người, có hơi nghi ngờ: “Không hay sao?”
Sắc mặt của Từ Tú trắng bệch, mang theo nụ cười có hơi kỳ lạ, nhẹ giọng đáp: “Hay, hay lắm.”
Bà nói: “Ôm đứa trẻ tới cho em được không?”
Từ Hồng Vĩ lập tức đưa đứa trẻ sát lại gần bà, nói: “Em xem, có đáng yêu không này?”
Từ Tú nhẹ giọng cười, duỗi tay đụng nhẹ lên mặt con gái, mềm mại bảo: “Con gái em, đương nhiên là đáng yêu nhất rồi.”
Bà nhẹ giọng nói: “Toa Toa, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con! Con nhìn này, mẹ là mẹ con.”
Bé gái sơ sinh nhiều nếp nhăn giống như con khỉ nhỏ thở phì phò, đôi mắt vẫn chưa mở, cơ thể giống như hạt đậu nhỏ ủn tới ủn lui, Từ Hồng Vĩ đặt đứa trẻ bên cạnh Từ Tú, Từ Tú nhẹ nhàng vỗ con, quả nhiên đứa trẻ đã hơi tốt hơn một chút, cũng ngoan ngoãn hơn không ít.
Từ Hồng Vĩ mỉm cười: “Bé cưng nhà chúng ta ở bên cạnh mẹ là khác ngay.”
Từ Tú ngẩng đầu nhìn ông, bảo: “Em đói.”
Từ Hồng Vĩ a một tiếng, lập tức đáp:”Đúng đúng đúng, anh đã nấu canh gà cho em rồi, anh đi bưng vào cho em ngay.”
Bà đỡ nhìn ông, rồi lại nhìn Từ Tú, chân thành nói: “Con bé này đúng là có phúc khí, chồng cháu đối xử với cháu rất tốt.”
Từ Tú gật đầu: “Anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Từ Hồng Vĩ được vợ mình khen, cũng không hề giống như những người đàn ông khác ngại ngùng, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh: “Đó là hiển nhiên rồi, vợ của anh, anh không tốt với em thì còn tốt với người khác chắc?”
Ông nhẹ nhàng vỗ vợ và đứa con gái vừa mới ra lò, nói: “Anh sẽ tốt với hai mẹ con.”
Từ Tú gật đầu, không hề đáp lời, nhưng chỉ trông sắc mặt của bà là nhìn ra được, bà đã mệt mỏi không chịu được, bà đỡ nói: “Được rồi, bác thấy sản phụ cũng mệt rồi, để cô ấy ngủ một chút đi.”
Mắt thấy bên cạnh hai vợ chồng thật sự không có người giúp đỡ, bà đỡ bảo: “Để bác giúp trông đứa trẻ cho, cháu đi nấu chút đồ ăn cho vợ cháu đi.”
Từ Hồng Vĩ vội vàng cảm ơn, nhanh chóng ra khỏi cửa, Từ Tú mệt đến không chịu , cũng buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn ôm con gái, nói: “Cháu ôm nó ngủ.”
Bà đỡ: “Nếu như đè phải con bé…”
Từ Tú nhẹ giọng: “Sẽ không đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận