Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 398. Thần bí

Chương 398. Thần bí
Chương 398: Thần bí
Thậm chí có một chút kỳ lạ khó mà nói ra được.
Nhưng mà, Từ Hồng Vĩ cũng đã từng gặp những chuyện và người kỳ lạ, vì vậy cũng không kinh ngạc lắm.
Suy cho cùng, ông đã tận mắt nhìn thấy heo rừng xông về phía Giang Phong.
Đối với người khác cảm thấy điểm này Giang Phong không tốt, là một người xui xẻo sẽ mang đến phiền phức, Từ Hồng Vĩ ngược lại không cảm thấy không tốt, đây chính là sức hấp dẫn của đồ ăn mang đến mà.
Chỗ nào mà không tốt thế?
Quá tốt đi được không hả?
Nếu nói nguy hiểm, chỉ cần không lên núi thì nguy hiểm không lớn.
Vì vậy ở phương diện này, Từ Hồng Vĩ trái lại không quá phản cảm.
Ông nói: “Đã quay về rồi thì đến sớm chút đi, bọn họ còn đang ở nhà đợi cháu.”
Giang Phong: “Vâng.”
Tuy rằng hôm qua Đại Dũng và Nhị Dũng ở nhà họ Từ nhưng thật ra, bọn họ vốn dĩ không ngủ được, trằn trọc cả đêm.
Vì vậy thật sự không phải một mình Từ Toa không có tinh thần mà bọn họ cũng không có tinh thần.
Thình lình nhìn thấy Giang Phong giống như thấy cứu tinh.
Bà Từ không cho phép người trong nhà nghe ngóng nhiều, vì vậy người nhà họ Từ đều không tụ tập lại, chỉ để lại Giang Phong thương lượng với hai người.
Giang Phong cũng đi thẳng vào vấn đề, nói điểm quan trọng nhất, anh nói: “Bán cả bộ trang sức cùng nhau, 1000 đồng, hai bao gạo, hai bao bột, hai xấp vải, mười cân thịt. Đồ đạc thì hai người tự về chia nhau, nếu như không muốn ăn lương thực chính thì tự mình mình nghĩ cách đổi ra lương thực phụ, chuyện này cháu không quản. Các cậu thấy được không?”
Đại Dũng và Nhị Dũng: “!!!!!!”
Nhị Dũng: “Á…”
Quai hàm, đã trật khớp.
Giang Phong: “Ôi mẹ ơi!”
Cũng may anh là bác sĩ, bằng không thì còn phải đưa đến bệnh viện.
Giang Phong chỉnh quai hàm của Nhị Dũng lại, đã thấy Đại Dũng run cầm cập mà túm lấy Giang Phong:
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này thật hả?”
Số tiền này, hoàn toàn đã vượt quá tưởng tượng của họ.
Vừa nghe đến con số này, tưởng chừng như cả người đều đang đi trên mây. Bọn họ biết món đồ này có thể đổi ít tiền nhưng đổi được bao nhiêu, trong lòng thật sự không có tính toán. Giống như thôn của Đại Dũng, thật ra rất nhỏ mà còn nghèo, có chút chuyện gì là nhà nhà người người cũng coi như biết tất.
Đặc biệt vợ Đại Dũng là con gái của trưởng thôn, vợ Nhị Dũng là con gái của em gái trưởng thôn.
Đương nhiên, cùng là bà con của nhà đại đội trưởng nhưng bọn họ không thể so được với Trần Quế Hoa.
Thôn của bọn họ quá nghèo, nhưng là họ hàng của đại đội trưởng nên bọn họ cũng biết một ít bí mật. Giống như việc dì Vương ở trong thôn lén bán vòng cẩm thạch mới đổi được 10 đồng. Còn có nhà của Chu Lão Tam bán một cái cây trâm gì đó mới đổi được một bao hạt cao lương.
Chính là bởi vì biết được những tình huống này, bọn họ tuy rằng cũng xác định mình có thể bán được ít tiền nhưng thật sự không dám nghĩ nhiều như vậy.
Đại Dũng và Nhị Dũng mỗi người nắm lấy một bên cánh tay của Giang Phong, kích động run lẩy bẩy:
“Cháu nói thật, thật sự nhiều như vậy? Cháu đừng lừa cậu nhé…”
Giang Phong gật đầu.
Anh nói: “Người mua cũng sợ người ta nên chắc chắc không thể gặp các cậu, hai người trở về đi, ngày mốt chúng ta đợi ở trong bìa rừng cây dương ở bên đó.”
Đại Dũng và Nhị Dũng gật đầu liên tục.
Hai người kích động đến mắt cũng đã đỏ, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, thật sự đáng tiền như vậy. Nếu như sớm biết có giá như thế, cuộc sống của bọn họ sao mà đến nỗi thành như bây giờ. Hai nhà mỗi nhà chia ra được 500, lại thêm vào việc ngày thường cần cù chút, cũng có thể ăn no được đến 10 năm đấy chứ.
Ông trời biết bây giờ bọn họ phải trải qua cuộc sống như thế nào.
“Cảm ơn, cảm ơn cháu.”
Giang Phong không từ chối lời cảm ơn này, bởi vì anh với Từ Toa thật sự muốn giúp đỡ người ta.
Hơn nữa, bọn họ đã mạo hiểm.
Bởi vì bàn bạc khá tốt, Từ Toa với Giang Phong cũng coi như thuận lợi, nhân lúc ban ngày Từ Hồng Vĩ ra ngoài, Giang Phong quả nhiên lén lút đến rồi lặng lẽ chuyển đồ đi, không chỉ như vậy, Từ Toa còn chuẩn bị cho nhà Tiểu Lâm Châu một túi gạo và một túi bột.
Trước đây cô đã thu vòng tay ngọc trai của Tiểu Lâm Châu, đã từng nói không thể lấy chùa được.
Nhưng so với Đại Dũng và Nhị Dũng dặn đi dặn lại đổi lương thực phụ, thì hai đứa trẻ ngược lại ăn lương thực chính vẫn tốt hơn chút, cũng nên bồi bổ một tí.
Quãng thời gian trước Tết, mọi người đều rất bận bịu, nhưng cũng coi như là để mọi người vui vẻ và hài lòng.
Từ Toa cất bộ đá hồng ngọc lại đặt ở trong căn cứ bí mật ở thành phố Giang Hải của mình.
Đại Dũng và Nhị Dũng trái lại cũng vô cùng vui vẻ, mỗi nhà bọn họ chia ra được 500 đồng, lại đổi được lương thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận