Trở Lại Thập Niên 70: Mang Theo Thành Thị Làm Giàu

Chương 617. Bất ngờ

Chương 617. Bất ngờ
Chương 617: Bất ngờ
Từ Toa cười hì hì: “Là bí mật, đợi buổi chiều tan học, bọn con sẽ biết ngay. Ba mẹ sẽ để ở phòng các con.”
“Mẹ ơi mẹ nói cho bọn con biết được không?”
Từ Toa kiên quyết lắc đầu: “Không được, phải có cảm giác thần bí! Các con đi học ngoan, về nhà sẽ có.”
Hai đứa trẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu: “Vâng.”
Từ Toa đưa con đi rồi, cảm thán: “Sao em lại biết nuôi con thế chứ, bé cưng nhà em cực kỳ ngoan.”
Giang Phong nhếch khóe miệng cười, Từ Toa nói: “Anh nói xem, có phải em biết nuôi con nhất không?”
Giang Phong mỉm cười: “Đúng đúng đúng, em biết nhất, nhưng anh cảm thấy, anh còn biết hơn.”
Từ Toa nhướn mày.
Giang Phong: “Bởi vì anh nuôi tận ba đứa trẻ cơ.”
Từ Toa sững sờ, sau đó giơ chân: “Được lắm, anh chê cười em.”
Hai người cười ầm lên.
Mới sáng sớm, người tới đưa con cũng không ít, nhìn thấy bọn họ như vậy, đều rất tò mò.
Từ Toa phát hiện ra tầm nhìn của mọi người, lập tức bớt lại vài phần, cô chọc Giang Phong, nói: “Anh đó, anh làm hư em.”
Giang Phong cảm thấy mình rất vô tội.
Hai người đưa con xong, ngược lại cũng không về nhà, mà đi thẳng tới văn phòng.
Đừng thấy hai người thoạt nhìn vẫn còn hơi trẻ con, nhưng vừa tới công ty đã lập tức mở cuộc họp.
Đào Ngọc ở văn phòng nói: “Lần này chúng ta dùng hai mươi người mẫu, đều là người được tuyển từ trong nội bộ công ty, gần đây Quản Tâm đang huấn luyện bọn họ, đảm bảo lên sân khấu hoàn toàn không có sơ suất, ngoài ra, thiệp mời đã làm xong.”
Cô ta đưa thiệp mời cho Từ Toa, đây là bên bộ phận thiết kế làm ra, Từ Toa lại thông qua chỉnh sửa, gần như bên trên mỗi cái đều có đánh số hiệu.
Cô cầm thiệp mời màu xanh trứng nhẹ, sau khi mở ra cũng gật đầu: “Không tệ.”
Bây giờ màu sắc rất ít, màu lệch giống như vậy lại càng ít hơn, giấy dùng làm thiệp Từ Toa cung cấp, để đảm bảo tính độc đáo của thiệp mời, thực ra có độc đáo hay không cũng không quan trọng đến vậy, vậy tại sao Từ Toa còn cần làm như vậy.
Đây là muốn đảm bảo “cao cấp, đặc biệt.”
Đại khái là vì nhà xưởng của bọn họ phát triển quá nhanh, rất nhiều người đều nhìn thấy miếng bánh ngọt này, hiện tại Bàng Thành cũng không chỉ có một xưởng quần áo tư nhân bọn họ, mà đã mọc lên như nấm.
Tuy rằng bọn họ không làm việc nhanh như Từ Toa, nhưng cũng đang trong quá trình tiến lên, nhưng cứ mỗi một xưởng quần áo mọc lên, là Từ Toa ở bên này ít nhiều đều sẽ bị đả kích, cho nên cô mới phải đảm bảo tính đặc thù trong mắt các doanh nhân nhà mình.
“Bộ phận tiêu thụ các cậu hiểu những người tới lấy hàng nhất, trên cơ bản khách quen tới lấy hàng khá nhiều, đều cần đưa cho. Chúng ta có tổng cộng là hai trăm cái thiệp mời, các cậu phát ra một trăm tám mươi, để lại hai mươi cái để điều chỉnh linh động.”
Trần Thịnh: “Được, cô cứ yên tâm.”
Từ Toa lại nhìn về phía Đào Ngọc: “Sân luyện tập được chưa?”
Đào Ngọc: “Tôi đã thuê hội trường của bên cục chiêu thương, đã ký hợp đồng xong, tổng cộng là ba ngày, hai ngày trước chúng ta qua đó để sắp xếp diễn tập.”
Từ Toa gật đầu: “Nếu đã muốn làm, chúng ta phải làm cho tốt. Phân xưởng thì sao?”
Chị cả Vương lập tức đáp: “Kiểu dáng mới chúng tôi đã cho ra vài thành phẩm, còn có vài cái chưa xong, nhưng sẽ nhanh nhất có thể.”
Từ Toa: “Được, các cô nhanh nhất có thể nhé.”
Cô liếc mắt nhìn về phía Giang Phong: “Còn có gì cần bổ sung không?”
Giang Phong gõ mặt bàn: “Khi bộ phận tiêu thụ quảng cáo về buổi họp báo đặt trước hàng mới, có thể tiết lộ tin tức cho vài người thích hợp, trong buổi họp báo sẽ có chuyện vui bất ngờ.”
Trần Thịnh: “Bất ngờ đó là…”
Giang Phong: “Chúng ta có một lô quần bò thành phẩm.”
Vừa mới nói xong, mọi người đều kích động.
“Nhưng số lượng có hạn, chắc chắn không thể người nào cũng có thể lấy được hàng.”
Trần Thịnh hiểu: “Cái này tôi hiểu.”
Trong này có nhiều chỗ có thể hành động và quảng cáo.
Chị cả Vương mong đợi: “Vậy vải bò này?”
Từ Toa: “Chúng ta không tìm được loại vải đó, tuy không có vải bò, nhưng thực ra các khác cũng được, các chị vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu.” Tuy rằng không có vải bò, nhưng cũng không phải những nguyên liệu khác không thể làm thành quần bò được.”
Kết thúc cuộc họp, Từ Toa cảm thán với Giang Phong: “Em thật sự sợ đến ngày đặt trước đó hoàn toàn không có người nào đặt.”
Giang Phong: “Không phải tối qua đã nói không cần lo được lo mất rồi sao? Cho dù không có người đặt, chúng ta vẫn có thể trực tiếp dựa theo hình thức bình thường bán hàng ra, nhưng nếu có đặt hàng thì khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận